Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 250 - Chương 250: Không Cho Phép Thành Tinh!

Chương 250: Không cho phép thành tinh!

Tiếng còi cảnh sát như âm thanh thần thánh từ trên trời giáng xuống, trấn áp toàn bộ đám côn đồ.

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát xuống khỏi chiếc xe cảnh sát đầu tiên cuống quít chạy tới, nhìn đám lưu manh đang nằm mê man dưới đất, giận không có chỗ xả, đạp một phát lên tên lưu manh nằm ngay cạnh.

“Thằng quỷ này, lại gây ra phiền phức lớn rồi!”

Người đàn ông này chạy rất nhanh, chạy vào trong tiệm lẩu, nhìn thấy Cục trưởng Quách sắp dại ra ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt lập tức u ám, nhưng hắn vẫn đi tới bên cạnh Mạc Tinh.

“Mạc thiếu, là lão Lư tôi quản cấp dưới không nghiêm, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ chấp hành luật pháp theo lẽ công bằng, đập tan hết tất cả tội ác.” Người nói chuyện chính là Cục trưởng Lý của thành phố Đông Hải, quyền lực không nhỏ, nhưng vẫn phải nể mặt Mạc Tinh.

Cục trưởng Quách ngồi dưới đất nhìn thấy Cục trưởng Lý tới, bỗng nhiên ngẩn ra, vị này chính là boss lớn của ông ta, lần này xong thật rồi.

“Cái tên khốn kiếp này, bố mày liều mạng với mày!” Cục trưởng Quách nhào lên người Long Gia, hung hăng bóp cổ của hắn, nghiến răng nghiến lợi.

Long Gia choáng váng, đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ vị cảnh sát vừa mới tới kia lại có địa vị cao hơn Cục trưởng Quách?

“Vậy em có cần đưa em gái cho Cục trưởng Quách nữa không?” Long Gia bị choáng váng phát ra một câu, trực tiếp khiến Cục trưởng Quách ngồi liệt trên mặt đất.

“Sao số tôi lại thảm như vậy chứ, sao lại gặp phải kẻ ngu như vậy! Chính phủ, tôi giao nộp, tôi có lỗi, tôi nhận tội!” Cục trưởng Quách gào khóc.

Mặt Cục trưởng Lý đen lại, xua xua tay ra hiệu, cảnh sát đứng phía sau chạy tới dìu Cục trưởng Quách đi ra ngoài, tất cả lưu manh ở phía ngoài cũng đều bỏ vũ khí đầu hàng, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất.

“Lăo Lư à, thực ra thì tôi không sao cả, nhưng mà tôi cùng lãnh đạo bên trên xuống điều tra ngầm, kết quả là sĩ quan của chúng tôi bị người ức hiếp tới mức không còn gì cả, ông bảo phải làm sao bây giờ?” Mạc Tinh cười hỏi.

Cục trưởng Lý sững sờ, sĩ quan? Lãnh đạo bên trên? Mấy ngày nay đâu có tin tức lãnh đạo nào xuống đâu.

“Nhà nước ơi! Tôi thật sự không biết vị thủ trưởng tuổi còn quá trẻ kia là sĩ quan của Cục Dị năng mà! Oan uổng quá!”

Nghe lời kêu khóc của cục trưởng Quách, trong lòng Cục trưởng Lý lập tức run lên, nhìn Diệp Lăng với ánh mắt vô cùng phức tạp, tên nhóc này lại là sĩ quan của Cục Dị năng ư?

Đương nhiên là Cục trưởng Lý biết về sự tồn tại của Cục Dị năng, thần bí mạnh mẽ, đây chính là những từ dùng để miêu tả Cục Dị năng, lớn hơn bất kì cơ quan nào khác, thuộc quản lí trực tiếp của Thủ tướng.

Mà người trẻ tuổi này lại là sĩ quan? Thật sự là không thể tin nổi.

“Đồng chí sĩ quan, xảy ra loại chuyện này, tôi xin lỗi cậu, đây là vấn đề trong cách quản lý của tôi, không có liên quan gì tới trị an của thành phố Đông Hải, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng, để sĩ quan hài lòng.”

Cục trưởng Lý vội vàng bảo đảm nói, một người sĩ quan, lại còn là sĩ quan của Cục Dị năng, tuyệt đối là cấp trên, cũng không phải những kẻ được gọi là sĩ quan dân sự có thể không cần để ý tới.

Diệp Lăng xua tay: “Tôi thì không sao cả, chỉ là ngàn vạn người dân cứ luôn phải chịu sự quấy nhiễu của những kẻ cặn bã này, nhất định phải xử lý nghiêm túc!”

Cục trưởng Lý gật đầu đồng ý, ai cũng không nghĩ tới, thành phố Đông Hải lại phải đón nhận đợt càn quét băng đảng kinh khủng như vậy, phạm vi rất lớn, động tác nhanh chóng, đều là xưa nay chưa từng có, ngoại trừ hội Hồng Kinh, còn các thế lực khác đều phải hứng chịu sự liên lụy, không ít đại ca chạy trốn, vượt qua chuỗi ngày hoang mang sợ hãi, tất cả nguyên nhân cũng chỉ vì một câu nói của Diệp Lăng.

“Ừ, hơn nửa đêm còn làm phiền Cục trưởng Lý, thật xin lỗi, chúng tôi có thể đi được chưa?” Diệp Lăng nhìn về phía Cục trưởng Lý, khẽ cười nói.

Cục trưởng Lý vội vàng gật đầu, nói thừa, hắn ta dám ngăn cản Diệp Lăng à, huống chi bên cạnh còn có một kẻ như Mạc Tinh.

Mà Hổ ca, cái người kia mới đầu còn hăng hái, trông giống như mấy tên đại ca trong điện ảnh Hồng Kông, bây giờ đã mang vẻ mặt cầu xin, xong đời, thật sự xong đời, lần này chỉ sợ là ngồi tù mục xương rồi.

Đám người Mạc Tinh Diệp Lăng rời đi, trở lại vũ trường Hoàng Triều, Mạc Tinh và Tiểu Hồng lên xe thể thao của Mạc Tinh rời đi, không biết người muốn đi đâu này nọ í é, dù sao cái đôi cẩu nam nữ này cũng sẽ chẳng đi làm chuyện tốt lành gì.

Còn Diệp Lăng thì lái Land Rover chở Mộ Ngưng Hàm đi về nhà, ban ngày chen chúc trên đường lớn náo nhiệt, bây giờ người đi lại thưa thớt, không còn thấy đèn đỏ nữa.

“Chậc chậc, là sĩ quan a, có phải về sau cô gái nhỏ bé như em đây nên cẩn thận một chút hay không?” Mộ Ngưng Hàm cười ha ha.

Diệp Lăng rất là kiêu căng: “Cẩn thận thì không cần, có thể thương lượng một chút về việc cho thêm ít tiền tiêu vặt không?”

“Ha ha, cái chuyện tiền tiêu vặt này, anh vẫn nên đi tìm các chị để thương lượng đi, em không chủ trương được, lại nói, đàn ông mà có tiền thì phải bỏ ra.”

“Bây giờ chị em trong nhà đã đủ để góp thành hai bàn mạt chược, em cũng không muốn tự dưng có nhiều thêm mấy người.”

Nói tới đây Mộ Ngưng Hàm trợn mắt nhìnDiệp Lăng một cái, cái tên khốn kiếp này bỏ ra một ít, nhưng lại ăn sạch các cô, từng chị em như hoa như ngọc, vậy mà không hề phàn nàn mà đi theo hắn.

“Các em hung ác quá, anh đường đường là một sĩ quan, mà các em chỉ cho anh một ít tiền như vậy, muốn mua một bao thuốc lá thơm cũng không được, anh cũng coi như là một quân nhân có thân phận a!”

Diệp Lăng hùng hồn nói, hắn là quân nhân, nhưng là quân nhân không có tiền.

“Kẻ có tiền ai cũng phải tiết kiệm, anh không biết sao? Anh là tấm gương sáng, trong nhà nhiều người như vậy, chi tiêu tốn kém, vẫn nên tiết kiệm một chút thì tốt hơn.”

Nghe thấy lời nói của Mộ Ngưng Hàm, Diệp Lăng hung dữ nói: “Nguyệt Tâm, chị Ngưng Hàm và em chẳng phải là phú bà một ngày thu ba đấu vàng à, thế anh còn phải làm gì nữa, chỉ cần ăn bám là được rồi.”

“Ông xã, anh là người đầu tiên em thấy ăn bám còntự hào được như thế, anh đúng là vô sỉ mà, khó trách anh không biết hai chữ sỉ nhục viết như thế nào, em thấy anh thật vô sỉ, da mặt anh tuyệt đối có thể nhận được hai chữ này.”

Mộ Ngưng Hàm che miệng cười trộm, người đàn ông của mình lại tự hào về chuyện ăn bám như vậy.

“Ngưng Hàm à, anh nói cho em biết, ăn bám thì cũng phải là người đàn ông có vốn liếng mới có thể ăn, các em dữ dội như hổ vậy, đổi một tên nhóc gầy như que củi nào đó, chưa tới ba ngày đã thành mảnh vụn rồi, bị các em hút khô dương khí mà chết.”

“Cũng chính là anh đây, vừa thỏa mãn các em vừa có thể hưởng thụ, ha ha, có phải nên cho anh một trăm điểm không?”

Diệp Lăng cười ha ha, Mộ Ngưng Hàm bên cạnh gõ vào đầu Diệp Lăng.

“Hừ hừ, em cho anh một trăm linh một điểm đọc sách, một trăm điểm là cao nhất, một điểm còn lại là em cúng bái cho sự vô sỉ của anh!”

Diệp Lăng cười to, dưới chân nhấn ga một cái, Land Rover nặng nề phi như bay, điên cuồng chạy trên con đường không một bóng người.

Đêm hôm ấy, vì báo đáp Diệp Lăng giúp mình báo thù, Mộ Ngưng Hàm xuất ra toàn bộ chiêu thức của bản thân, làm Diệp Lăng dục tiên dục tử, vô sỉ kêu gào để mấy người đẹp khác ngứa ngáy trong lòng, suýt chút nữa là bị mỹ nữ vây công!

Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Lăng ngáp một cái đi từ trên lầu xuống, Thần Phong đã ngồi trong phòng khách chờ hắn.

“Tôi nói cho tên khốn cậu biết, đây là nhà của tôi, sao mỗi ngày đều nhìn thấy cậu vậy, không khác gì một con quỷ âm hồn bất tán cả! Cậu là yêu tinh à?”

Diệp Lăng tức giận nói.

Kết quả là Thần Phong lại vô cùng nghiêm túc: “Tuyệt đối đừng nói như vậy, quốc gia có quy định, sau khi xây dựng đất nước thì không cho phép thành tinh, anh cẩn thận lời nói của mình.”

Diệp Lăng vừa mới bê cốc nước lên uống một ngụm bỗng ngẩn ra, không phản bác được, tốt thôi, tôi nhận thua.

Bình Luận (0)
Comment