Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 252 - Chương 252: Mưu Hại

Chương 252: Mưu hại

Diệp Lăng nghe được lời tên kia nói, mũi cũng đều sắp tức điên, tên phách lối này giỏi lắm, hôm nay ông đây nhất định phải giáo huấn mày một phen!

“Chậc chậc, thế nào? Còn muốn đánh tôi a, cậu nên suy nghĩ kĩ một chút a, cán bộ cấp sở ở Thủ Đô nhiều vô số kể, có một số việc không thể giải quyết bằng tiền a.”

Tên kia cười nhạt, lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, rất tùy tiện nhả ra một ngụm khói thuốc.

Cô gái từ trong chiếc xe đi ra, cả người dựa sát vào tên kia, híp mắt cười nói: “Tề thiếu, đây là ai vậy, thật không có mắt nhìn, dám ở đây đấu võ mồm với anh.”

“Mặc kệ hắn, đó là một tên nhà quê đến từ thành phố Đông Hải, một kẻ chưa từng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, em nhìn đi, hắn nhìn em đến mức mê mẩn luôn rồi, ha ha!” Vừa nói, tên đó vừa hôn một cái khiêu khích lên má cô gái đang đứng bên cạnh.

Diệp Lăng rốt cục không nhịn được, đi vài bước đến cạnh tên kia, cánh tay đánh một bạt tai lên mặt tên kia: “Ông đây cho mày hôn!”

“Hôn a, mẹ nó còn xưng là Tề thiếu nữa chứ, uy phong của mày thật lớn a!”

“Thành phố Đông Hải thì đã sao! Khinh thường phải không? Ông đây cho mày nến thử mùi vị cái tát đến từ thành phố Đông Hải!”

Ba, Diệp Lăng lại tát thêm một cái nữa, khiến cho tên Tề thiếu kia đã ngã nhào xuống đất, thân thể của tên Tề thiếu kia vốn yếu nhược, làm sao chịu nổi hai cái tát mạnh của Diệp Lăng.

“A! Đánh người! Cứu mạng a!”

Cô gái đeo túi xách kêu to lên, vứt túi xách xuống đất, vội vàng đỡ tên Tề thiếu đang hoa mắt chóng mặt kia dậy.

“Anh tiêu đời rồi! Cha của Tề thiếu là chủ quản của một phòng làm việc, anh tiêu rồi, anh gây ra họa lớn rồi!” Cô gái cắn răng nghiến lợi nói.

Diệp Lăng lập tức vui vẻ, hắc, Thủ Đô này quả thật danh bất hư truyền a, ném một chiếc giày xuống liền đập phải con của lãnh đạo, đồ chó má Tề thiếu này cũng có chút địa vị a.

“Sau đó thì sao? Cũng không phải là Bộ trưởng, chỉ là chủ quản của một phòng làm việc, cũng không phải là hắn mà là cha của của hắn, dọa gì mà dọa chứ?” Diệp Lăng cười hắc hắc.

Đông, một chân đá vào bụng tên Tề thiếu kia, tên Tề thiếu lập tức ói ra một ngụm máu tươi, lực đạo mạnh đến mức đạp tên đó bay ra khỏi lòng ngực của cô gái kia, té xuống đất.

“A! Giết người rồi! Mọi người mau đến đây a!” Cô gái điên cuồng rống to, vội vàng chạy đến bên cạnh Tề thiếu, đỡ tên Tề thiếu ngồi dậy.

Nơi mà bọn họ đang đứng là một giao lộ nhỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người, đám đông vây lại, có một vài người thích chõ mũi vào chuyện của người khác đã bấm điện thoại gọi cảnh sát.

Ngay lúc này, đột nhiên có rất nhiều chiếc xe sang trọng chạy đến, dừng sát ở bên đường, có khoảng hơn mười chiếc, đều là xe có giá trị trăm triệu trở lên, từ trong xe đi xuống mấy thanh niên ăn mặc quần áo sang trọng.

“Phi ca! Anh làm sao vậy? Các anh em, bao vây tên hỗn đản này lại cho tôi!” Một tên nhìn thấy Tề thiếu đang nằm ở trên đất, lập tức phẫn nộ quát.

Nhóm người bao vây Diệp Lăng và Thần Phong lại, dữ tợn cười: “Dám động đến Tề thiếu, đúng là ăn gan hùng mật báo a, tên khốn kia từ đâu đến!”

“Chậc chậc, bọn mày tiêu rồi, dám đánh Phi ca.”

“Hai tên khốn! Lát nữa nhất định phải đánh chết chúng mày, trả thù cho Tề thiếu!”

Diệp Lăng và Thần Phong cười nhạt, một đám sâu mọt dựa vào địa vị của cha chú, lại còn dám khoa trương lực lượng a.

Tên bị Diệp Lăng đánh lúc nãy đứng lên, sắc mặt tái nhợt: “Dám đánh Tề Phi tao, tao sẽ khiến mày phải hối hận! Cửa nát nhà tan!”

“Chậc chậc, khẩu khí thật lớn, ông đây thật muốn xem thử mày sẽ dùng cách nào để khiến ông đây cửa nát nhà tan!” Diệp Lăng cười nhạt.

Đột nhiên, tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên, một đám cảnh sát đi xuống, đưa toàn bọ nhóm người Diệp Lăng đi, còn xe của bọn họ thì để cho người khác lái đến cục cảnh sát.

Bên trong cục cảnh sát, Diệp Lăng nhàn nhã ngồi trong phòng thẩm vấn, vị cảnh sát trung niên ở phía đối diện đang dùng bút ghi chép lại lời khai.

“Diệp Lăng, tại sao cậu lại đánh Tề Phi? Cậu có biết mình đang phạm tội hay không?” Cảnh sát hỏi.

Diệp Lăng gật đầu: “Tôi biết, nhưng nếu cho tôi một cơ hội làm lại lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn cách đánh tên đó, miệng tên đó quá tiện!”

Vị cảnh sát trung niên nghe Diệp Lăng nói, khẽ nhíu mày: “Diệp Lăng, cậu cũng biết tên đó có lai lịch không đơn giản, thế này đi, cậu đi xin lỗi cậu ta, tôi giúp các cậu sắp xếp ổn thỏa việc này.”

Nhìn thấy Diệp Lăng muốn phản bác, cảnh sát lại nói thêm: “Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi cậu còn trẻ, lưu lại tiền án sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của cậu.”

Trong lòng Diệp Lăng có chút cảm động: “Cám ơn ông, chẳng qua bọn hắn còn chưa đủ tư cách để tôi xin lỗi.”

Diệp Lăng và Thần Phong đều không làm rõ thân phận, bọn họ ngược lại muốn nhìn một chút, tên kia rốt cuộc muốn chơi đến mức nào.

Đúng vào lúc này, điện thoại của vị cảnh sát trung niên kia vang lên, ông ta đi ra khỏi phòng thẩm vấn nhận điện thoại, sắc mặt có chút phức tạp, sau đó quay trở lại phòng thẩm vấn.

“Diệp Lăng, cậu thật sự không muốn nói xin lỗi để giảng hòa với bọn họ sao? Cậu vẫn nên nhận lỗi đi...”

Không đợi vị cảnh sát trung niên kia nói xong, Diệp Lăng đã cười nói: “Sao vậy, bọn họ muốn cho tôi nhận tội gì?”

“Cố ý mưu sát, hơn nữa còn có nhân chứng, phía trên cũng tạo ra áp lực, cậu cũng nên hiểu rõ.” Vị cảnh sát trung niên đã chứng kiến qua rất nhiều mặt trái của quyền lực, nhưng lại vô lực phản kháng.

Nhiệt huyết ấp ủ khi huy hiệu cảnh sát được phát xuống lúc trước đã sớm bị thực tế tàn khốc mài mòn sạch sẽ.

Đột nhiên Diệp Lăng nở nụ cười: “Chậc chậc, thủ đoạn cũng thật tàn nhẫn, mưu sát, ha hả, cho dù tôi thật sự muốn giết tên đó, tên đó cũng phải cam tâm tình nguyện mà nhận lấy cái chết!”

“Ông đây thật muốn nhìn một chút, lão già thích bao che cho con kia đến cùng có thủ đoạn thông thiên gì, chẳng lẽ ông ta có ba đầu sáu tay ư?”

Nói xong, hai tay Diệp Lăng run lên, còng tay lập tức bị Diệp Lăng phá nát, vị cảnh sát trung niên ở phía đối diện lập tức tỏ ra khiếp sợ, trong mắt phát ra tia sáng hoảng sợ.

“Yên tâm, tôi sẽ không để ông phải khó xử đâu, dù sao tôi cũng rất ít khi cảnh sát có lương tâm như ông.” Vừa nói, Diệp Lăng vừa lấy ra giấy chứng nhận của Cục Dị Năng, ném về phía vị cảnh sát trung niên kia.

Sau khi người đàn ông trung niên mở giấy ra, ánh mắt lập tức chấn động, thật lâu không mở miệng nói chuyện, đến cuối cùng, ông ta đứng thẳng người, chào theo kiểu nhà binh.

Diệp Lăng nghênh ngang đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Thần Phong cũng đang từ phòng thẩm vấn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều phát hiện ra trong mắt đối phương hiện lên hàn quang.

“Đi thôi, đến nhìn xem tên kia sẽ nghĩ ra cách gì để bắt chúng ta!” Sau khi Diệp Lăng nói xong, hai người lập tức đi ra khỏi sở cảnh sát.

Bên ngoài sở cảnh sát, đám phú nhị đại đang đứng trước cửa, trong miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng bất cần đời.

Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng và Thần Phong đi ra, bọn chúng lập tức trợn mắt lên, một trong những tên đó phun điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất.

“Sao bọn mày lại đi ra ngoài! Bọn mày là nghi phạm. Là hung thủ giết người! Bọn mày đây là đang vượt ngục!”

Tên đó còn chưa nói xong, Diệp Lăng đã cười nhạt, đi lại cạnh tên đó đạp một cước, khiến cả người tên đó đập mạnh xuống mặt đất.

Ngay lúc đó, một chiếc Audi A6 xanh đen dừng ở trước cửa cục cảnh sát, một người đi xuống, sắc mặt có chút âm trầm.

“Bắt nạt anh em của tôi như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?” Người đang nói chuyện kia không giận mà tự uy.

Những tên kia sau khi nhìn thấy hắn ta đều đồng loạt cung kính gọi: “Chào Long thiếu!”

“Long thiếu, anh rốt cuộc cũng đến, hỗn đản này khi dễ anh em chúng ta, hơn nữa còn có ý định mưu sát Tề Phi!”

Diệp Lăng và Thần Phong vẫn đứng im lặng, ngay tại lúc này, một chiếc Wrangler điên cuồng chạy về phía bọn họ, sau đó phanh một tiếng dừng lại.

“Chậc chậc, Tiểu Long tử, khi dễ anh em của tôi như vậy, cậu cũng không tốt lành lắm đâu nhỉ?”

Một bóng người từ trong chiếc Wrangler đi xuống, trên mặt nở một nụ cười phóng đãng, đáy mắt lóe lên ánh sáng, người đến không phải là người khác, chính là Mạc Tinh!

Bình Luận (0)
Comment