Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 254 - Chương 254: Nước Suối Cũng Uống Không Nổi

Chương 254: Nước suối cũng uống không nổi

Đi tới cửa chính của Hội Sở, hai người canh cửa rất có lễ phép ngăn ba người bọn họ lại.

“Tiên sinh, xin lấy ra thẻ khách quý của ngài.” Tên giữ cửa mỉm cười, rõ ràng đã được huấn luyện qua.

Mạc Tinh cũng không tức giận, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ màu đen, phía trên khảm một viên kim cương rất chói mắt.

“Thượng khách kim cương đáng kính, chào mừng ngài quang lâm, Hội Sở Tình Ti sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ngài, xin mời!”

Lúc tên giữ cửa nhìn thấy thẻ kim cương, đôi mắt hắn ta thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ, rất hiếm khi gặp một thượng khách kim cương, cho dù là một số công tử thế gia ở Thủ Đô cũng không được đạt được đến cấp bậc này.

Đi vào cửa, có hai hàng mỹ nữ mặc sườn xám màu hồng đang đứng ở hai bên, bàn tay quy củ đặt ở phần eo, trên mặt mang nụ cười, hiện ra hàm răng trắng nõn.

“Xin chào tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.” Một cô gái đẹp đi ra, đưa tay dẫn ba người Diệp Lăng đi về phía trước.

Diệp Lăng quan sát đại sảnh, đại sảnh này không có một thứ gì khác ngoài một chữ, đắt.

Không cần biết đó là loại đồ trang trí nào, chúng cũng đều có giá rất đắt, tất nhiên đây không phải là đồ giả, đáng chú ý nhất là khi những món đồ này kết hợp lại với nhau, chúng tạo ra một phong cách rất quý tộc.

Trước đại sảnh có một bức bình phong được điêu khắc từ gỗ Tử Đàn, phía trên chạm trổ Long Phượng, trông rất sống động, Diệp Lăng đoán chỉ riêng bức bình phong này thôi cũng đã gần mười vạn.

Đi vào bức bình phong, là một con đường có mái vòm dài, trên mặt đất là một tấm kính thủy tinh, bên trong có rất nhiều cá chép đang bơi lội, vô cùng tự do.

Trên tấm thủy tinh phản chiếu một đạo ánh sáng nhu hòa, khiến cho cá ở trong đó giống như Linh Ngư ở trong Tiên Trì.

Mà trên con đường đó có vô số ván mộc sáng óng ánh, lóe lên bảy màu sắc, rực rỡ loá mắt, nhưng lại không gây nhức mắt, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Chậc chậc, ông chủ của hội sở này đúng là một người thông minh a, biết cách khiến cho người ta trở nên tò mò, không tồi a.”

Diệp Lăng tán thưởng, loại Hội Sở này sợ rằng người dân bình thường đi vào rồi nhất định sẽ bị mất phương hướng, giống như khi tiến vào Nhà Trắng, hoàn toàn không có một chút manh mối nào.

“U! Đây không phải là Mạc thiếu sao, sao anh lại trở lại rồi!”

“Hắc, Tinh ca, anh chờ một chút, tôi đi đón tiếp một người, lát nữa sẽ quay lại tìm anh uống hai chén, anh nhất định phải nể mặt tôi đó.”

“Ai nha, Tinh ca ca của em, lâu rồi không gặp anh a, buổi tối hôm nay chúng ta nhất định không say không về.”

Từng đoàn nam nữ ăn mặc hoa lệ sau khi nhìn thấy Mạc Tinh đều lập tức tiến đến cười chào hỏi, từ đó có thể thấy được danh tiếng của Mạc Tinh ở Thủ Đô.

“Chậc chậc, hết cách rồi, tôi quá nổi tiếng, nhân khí quá cao, đã để hai người cười chê rồi.” Bộ dạng của Mạc Tinh chẳng có chút khiêm tốn nào, chỉ kém chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn.

Mỹ nữ sườn xám dẫn ba người họ đi đến một đại sảnh khác, trong đại sảnh, những bàn ghế đều được sắp xếp rất ngăn ngắn, đồ trang trí cũng vô cùng tinh xảo.

Mà ở giữa những chiếc bàn, là một số ít ghế sofa, rất rõ ràng chỗ ngồi này dành cho những người có đẳng cấp cao hơn.

Ở chính giữa, là một sàn nhảy rộng lớn, một số nghệ sĩ nổi tiếng đang ra sức nhảy múa ở trên đó, không ngừng cười đùa, còn hăng hái hơn cả khi mở hội ca nhạc.

Mà Diệp Lăng quan sát xung quanh, phát hiện bên trên còn có mấy tầng nữa, trong đó tầng hai là phòng bao gian, được phân cách bởi kính thủy tinh, thế nhưng lại không nhìn thấy được cảnh vậy ở bên trong phòng.

“Đến, chúng ta ngồi xuống đây uống chút rượu đi, lát nữa sẽ có rất nhiều người đẹp đến đây, Thần Phong a, hạnh phúc của cậu đang ở chỗ này a.”

Mạc Tinh chỉ vào một góc sau dãy ghế xô-pha, ba người cùng đi đến đó ngồi xuống.

“Mang rượu lên, rượu vang của năm không không, ngoài ra mang thêm một ít bia nữa.” Mạc Tinh vung tay lên, mỹ nữ sườn xám kia vội vàng gật đầu.

Mạc Tinh bĩu môi: “Các cậu nói xem, trại rượu vang nổi tiếng kia, một năm cũng chỉ sản xuất mấy trăm ngàn bình rượu, nhưng mẹ nó chỉ riêng người Hoa Hạ chúng ta thôi mỗi năm cũng đã uống mất mấy chục triệu bình rồi.”

“Đây chẳng phải là lừa đảo sao, sản lượng rượu sản xuất của người ta chưa từng nhiều đến vậy, bọn họ đi chỗ nào để uống rượu thật a.”

“Còn nữa, cái gì mà rượu vang năm 1982, đúng là vớ vẩn, đó chỉ là mánh lới của bọn thương gia vô lương tâm kia mà thôi, nhằm mục đích kiếm tiền từ những kẻ ngu si như thế này.”

“Rượu vang của người ta vốn dĩ không hề có loại năm 1982, chỉ có nước tiểu của ông đây ngâm vào năm 1982 thôi, nhưng mà nó cũng đã lạnh rồi, ha ha!”

“Loại rượu vang năm nay đã là loại rượu ngon nhất thế giới rồi, lát nữa chúng ta nếm thử, mùi vị rượu của người ta, các cậu nghĩ xem, thật đúng là thống khoái mà!”

Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh ở đó lầm bầm, ánh mắt quan sát xung quanh, hắn phát hiện ra có rất nhiều minh tinh, đại bài từng xuất hiện trên các tiết mục của tivi.

Ai cũng cười quyến rũ, chào hỏi với mọi người xung quanh, nhưng nhóm người xung quanh cũng không tỏ ra vui vẻ mấy với màn chào hỏi của bọn họ, khiến người ta cảm thấy đây như là một giấc mộng.

“Đừng kinh ngạc, bọn họ cũng chỉ là một con hát, kiếm chút tiền lẻ, nếu như chọc giận người ở trong này, bọn họ nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài sau đó bị phong sát, ngay cả đất cũng không có để mà đứng khóc.”

“Còn nữa, tôi cho cậu biết, dựa vào đàn ông mà thượng vị, cũng có vài người, những vai diễn trước đây của bọn họ có ai biết không?”

“Hiện tại cuộc sống của bọn họ đều rất tốt, gả cho quan chức nước ngoài, mỗi ngày trôi qua một cách hạnh phúc, số còn lại a, đều là những kẻ suốt ngày lo việc cơm áo gạo tiền.”

Diệp Lăng hoàn toàn không để tâm đến những lời này, minh tinh cũng là người, cũng cần sinh hoạt, có rất ít người biết được những khổ cực mà bọn họ phải gánh sau lưng, bọn họ cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc.

Đúng lúc này, mỹ nữ sườn xám bưng một mâm rượu đến, cẩn thận từng li từng tí đặt chúng lên bàn, thân hình uốn cong, đóa hoa bên trong áo hiện ra vô cùng chói mắt.

“Chậc chậc, Thần Phong, cậu thấy em gái này thế nào, tôi cho cậu biết, những cô gái làm nhân viên phục vụ ở đây, bằng cấp thấp nhất cũng đều là đại học, thậm chí còn có thạc sĩ.”

Mạc Tinh kiêu ngạo nói, bộ dạng như đang khoe khoang sản nghiệp của nhà hắn ta.

“Này mỹ nữ, lấy cho tôi một chai nước suối, tôi hơi khát.” Diệp Lăng xoa yết hầu nói.

Mỹ nữ sườn xám vội vàng gật đầu: “Không biết tiên sinh muốn dùng loại nào ạ?”

“Nước suối còn phân biệt chủng loại? Cô nói cho tôi nghe một chút, để tôi mở mang tri thức.” Diệp Lăng cười nói.

“Vâng thưa tiên sinh, ở chỗ chúng tôi một chai nước suối có giá thấp nhất là 888 ngàn đồng, đắt nhất là 999 ngàn đồng, đều là hàng từ nước ngoài vừa cập bến lấy về.”

Cô gái giới thiệu tỉ mỉ, Diệp Lăng lập tức ngẩn ra, mẹ nó, đây là loại nước suối gì, giá tận một triệu, cô ta đang đùa với hắn đấy à?

Mạc Tinh nhìn thấy bộ dáng Diệp Lăng như vậy, vội vàng xua tay: “Lấy chai đắt tiền nhất ra để cậu ta bớt kinh ngạc, cô xem bộ dạng chưa từng đi ra ngoài xã hội của cậu ta kìa.”

“Vâng thưa tiên sinh, xin chờ một chút.” Mỹ nữ sườn xám gật đầu, sau đó rời đi.

Con mắt Diệp Lăng trừng lớn: “Cái quái gì vậy, điên rồi a! Đây là bán nước sao? Đây là ăn cướp a, tôi cũng được xem như là một phú ông, vậy mà ngay cả một chai nước suối cũng uống không nổi.”

“Được rồi, đừng tự làm mất mặt nữa, bản thiếu gia từng uống qua nước suối có giá trị một triệu USD nữa kìa, hơn nữa còn là số lượng hạn chế, cậu không thể hiểu nổi thế giới của người giàu đâu.” Mạc Tinh xua tay ghét bỏ.

Một lát sau cô gái kia trở lại, cầm chai nước suối đưa cho Diệp Lăng, Diệp Lăng cầm lấy chai nước suối uống một ngụm lớn, sau đó hé miệng.

“Cái quái gì vậy, một ngụm nước có giá tận mấy trăm ngàn, ngoại trừ nước có vẻ ngọt hơn nước mà hệ thống nước cung cấp, tôi thật sự chẳng còn cảm thấy có sự đặc biệt nào nữa.”

Diệp Lăng lắc đầu thở dài, thế giới của kẻ có tiền hắn không hiểu a, nhưng hắn lại quên mất, bản thân hắn cũng là kẻ có tiền.

Bình Luận (0)
Comment