Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 255 - Chương 255: Tứ Đại Công Tử

Chương 255: Tứ đại công tử

Diệp Lăng nhìn chai nước suối, mặt đen lại, cái này đúng là cướp đường gặp phải thổ phỉ a, tất cả tài sản đều bị cướp mất rồi.

Mạc Tinh bảo mỹ nữ sườn xám mở chai rượu vang ra, sau đó rót vào trong ly thủy tinh, sau đó lắc nhẹ, màu đỏ yêu dị chậm rãi đong đưa, hấp dẫn trái tim của người thưởng thức.

“Nếm thử đi, mùi vị không tệ.” Miệng nhỏ của Mạc Tinh nhấm nháp, gật đầu một cái sau đó đặt ly xuống bàn.

Diệp Lăng cũng không khách khí, cầm chai rượu lên rót đầy một ly, sau đó uống từng ngụm lớn, chẳng mấy chốc đã uống xong một ly.

“Ừm, không tệ, uống ngon hơn chai rượu vang mua với giá tám đồng.” Diệp Lăng chép miệng.

Mặt Mạc Tinh đều đen: “Cậu là tên khốn kiếp! Rượu này có giá mấy chục triệu một bình, cậu đang nuôi heo đó hả?”

“Đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì, tên nhà quê chưa từng đi ra xã hội, không có vài trăm triệu, không biết hưởng thụ.” Thần Phong ở một bên khoát tay lia lịa.

Thần Phong chưa va chạm nhiều với xã hội, nhưng hắn ta đã từng nhìn thấy qua a, đường đường là cục trưởng Cục Dị Năng, lại là người trong thế gia, có cái gì mà hắn ta chưa từng thấy qua.

“Cậu nha, đốt nhiều nhiều quá nên điên rồi? Ba anh em chúng ta đến một quán nhậu ở ven đường, kêu chút xiên nướng, uống vài chai bia, tự do tự tại biết mấy, cần gì phải tới chỗ này.”

Diệp Lăng lẩm bẩm, chẳng qua tiền cũng đã tiêu rồi, không uống thì cũng tiếc, nghĩ tới đây hắn lại cầm ly lên uống tiếp.

Mạc Tinh bất đắc dĩ chỉ cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh: “Nói cho cậu ta biết, thẻ kim cương của bản thiếu gia có những ưu đãi gì.”

“Vị tiên sinh có thẻ kim cương này là khách VIP tối cao của Hội Sở Tình Ti chúng tôi, tất cả các chi phí sử dụng đều miễn phí.” Mỹ nữ sườn xám cười ngọt ngào nói.

Diệp Lăng ngẩn người: “Nha! Cậu là tên khốn kiếp, đúng là một tên ngu ngốc a, a không đúng, là ăn chùa, xin lỗi.”( 白痴证: ngu ngốc, 白吃: ăn không cần trả tiền. 白 ở đây là không, vì Diệp Lăng nói nhầm 白吃 thành 白痴证, nên hắn mới xin lỗi Mạc Tinh )

“Được rồi được rồi, uống rượu uống rượu, tôi phát hiện ra miệng của cậu đúng thật là không mọc ra được ngà voi.” Mạc Tinh xua tay.

Ba người đang ngồi uống rượu, thì có vô số nam nữ chạy đến bàn của Mạc Tinh mời rượu, nói ra rất nhiều lời ngọt ngào, có rất nhiều minh tinh chỉ có thể trơ mắt nhìn, rõ ràng cũng rất muốn tới.

“Ai, cái đó, có ai tên là Băng Băng không, mau qua đây, bồi anh em tôi uống rượu.” Mạc Tinh chỉ vào một minh tinh có dáng người nóng bỏng nhất trên tivi, nói.

Cô gái có tên Băng Băng kia lập tức mừng rỡ, tay cầm lấy mép váy chạy đến bàn của Mạc Tinh, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn ta.

“Mạc thiếu, có thể uống rượu với anh, thật vinh hạnh cho em quá, em uống trước một ly.” Vừa nói, cô ta vừa cầm ly rượu lên uống cạn.

Diệp Lăng ngớ người, mẹ nó, thật hào phóng a, chẳng lẽ người trên tivi kia là người khác giả mạo sao?

“Đi, tới bồi người anh em này của tôi uống rượu, làm tốt thì sẽ có thưởng, còn người này thì cô không cần phải chú ý đến đâu, nhà cậu ta có rất nhiều mỹ nữ, không thích ăn hoa dại.”

Mạc Tinh cười ha ha, Băng Băng ngồi xuống bên cạnh Thần Phong, cánh tay mềm mại quấn lên trên cánh tay của Thần Phong .

“Vị công tử này, Băng Băng uống cùng anh một ly.” Băng Băng ỏn à ỏn ẻn nói.

Đôi mắt Thần Phong sáng lên, Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, tên hỗn đản thấy sắc quên bạn, đúng là một sắc phôi a.

“Ai u, đây không phải là Mạc đại công tử của chúng ta hay sao, từ thành phố Đông Hải trở lại lúc nào thế? Sao lại không đến chào hỏi nhau, chẳng lẽ là đang khinh thường anh đây?”

Đúng lúc này, một người thanh niên có vóc dáng cao gầy đi tới cạnh ghế sa lon của Mạc Tinh, phía sau có khoảng chừng mười người đi cùng, mỗi người đều không phú thì quý.

Mạc Tinh cũng không thèm đứng lên, cười nhạt: “Sao vậy Khương Tiểu Bạch, cậu là con trai của tôi à? Tôi về sao phải báo cho cậu biết? Có phải cậu đã quá xem trọng bản thân mình rồi không.”

Ông, bầu không khí nhất thời cứng lại, hơn nữa sắc mặt của cô gái tên Băng Băng cũng có chút tái nhợt, cô ta biết vị Khương Tiểu Bạch đang đứng trước mặt này là ai.

Tứ đại công tử của Thủ Đô, Khương Tiểu Bạch, Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, Giang Du.

Tứ đại công tử này không phải là bốn kẻ ngốc được đăng trên tạp chí Bát Quái Tuần San, mà bốn vị này là những công tử của các gia tộc cao cấp ở Thủ Đô, mỗi nhà đều có ông nội hoặc chú bác phụ tá trong giới hành chính quốc gia.

Năng lực của tứ đại công tử này vô cùng lớn, trong đó Diệp Vô Đạo là người điên cuồng nhất, Giang Du thần bí nhất, Mạc Tinh cô độc nhất, mà Khương Tiểu Bạch lại là kẻ thích khoe khoang, đồng thời cũng là kẻ thù dai nhất, những người từng đắc tội hắn ta đều không có kết cục tốt.

“Ha hả, mới đi một chuyến tới thành phố Đông Hải, miệng lưỡi lại trở nên lưu loát đến như vậy, học từ ai đó? Nói cho Bạch ca ca nghe thử đi, để anh cũng đi học một chút.”

Khương Tiểu Bạch không hề tức giận, từ nhỏ hắn ta và Mạc Tinh đã là đối thủ một mất một còn, hiện tại cũng vẫn như vậy.

Mạc Tinh cười nhạt: “Khương Tiểu Bạch, hôm nay tiểu gia ta mời khách quý, không có thời gian nói vớ vẩn với cậu, cút ra xa một chút!”

Không hề cho Khương Tiểu Bạch lưu chút mặt mũi nào, Khương Tiểu Bạch cũng không tức giận, khẽ cười lạnh: “Chậc chậc, sao nào, để tôi nhìn xem khách quý của cậu một chút.”

“U, đây không phải là Băng Băng sao, đại minh tinh a, đang bồi người khác sao? Cô mau uống đi.”

Khương Tiểu Bạch lập tức giả vờ khoa trương nói, khuôn mặt Băng Băng sợ đến mức tái nhợt, không dám lên tiếng.

Một tiếng này cũng khiến cho không ít ánh mắt nhìn tới, sau khi bọn họ nhìn thấy hai vị công tử đang đối đầu nhau, đều tỏ ra kinh hồn bạt vía, hai vị này tiểu gia kia đại biểu cho tầng lớp cao cấp nhất trong xã hội thượng lưu, vừa chạm mặt nhau liền xảy ra chuyện lớn.

“Nha! Đây là ai a! Khách quý của cậu? Là cái người uống từng ngụm rượu vang lớn kia? Ha ha! Cười chết Bạch ca ta rồi!”

“Mạc Tinh a, đừng trách anh đây nói thẳng, đây là khách quý của cậu hay là con heo mà cậu nuôi?”

Khương Tiểu Bạch cười lên ha hả, Mạc Tinh lập tức vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm: “Khương Tiểu Bạch, cậu ăn nói lễ độ một chút cho tôi, nếu không đừng trách tiểu gia đây không khách khí!”

“Ah, Mạc Tinh, mười năm trước tôi đã được nếm thử mùi vị của sự không khách khí của cậu rồi, tôi vẫn đang nghĩ cách làm sao để trả lại cậu đây.”

Nhắc tới việc đó, thần sắc Khương Tiểu Bạch rốt cuộc cũng thay đổi, vẻ mặt trở nên dữ tợn, trong mắt không ngừng phát ra hung quang, cười lạnh.

Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, những kẻ đi phía sau Khương Tiểu Bạch căm tức nhìn Mạc Tinh, dường như chỉ cần Khương Tiểu Bạch nói một câu, bọn họ sẽ lập tức động thủ.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Một đám phế vật, cho bọn mày mười lá gan, bọn mày dám động vào tao sao? Tiểu gia tao mà điên lên ngay đến cả tao cũng sợ, tên phế vật Khương Tiểu Bạch khẳng định không che chở nổi bọn mày đâu!”

“Tin lời của tiểu gia tao đi! Từ trước tới nay Mạc Tinh tao từ chưa bao giờ gạt người!”

Mạc Tinh nói xong, khuôn mặt của những người đứng phía sau Khương Tiểu Bạch rốt cuộc cũng biến sắc, đúng vậy, thần tiên đánh nhau, phàm nhân như bọn họ sao dám nhúng tay vào?

“Ha hả, nói cũng phải, chẳng qua con heo mà cậu nuôi làm sủng vật cũng rất không tồi, chơi rất vui.”

Khương Tiểu Bạch vừa nói, vừa đặt tay lên đầu Diệp Lăng xoa xoa, trong mắt Thần Phong lập tức hiện lên một tia lo lắng.

Xì, Diệp Lăng giơ tay lên, tạt ly rượu trong tay lên mặt Khương Tiểu Bạch.

“A! Mày là tên khốn kiếp! Dám động đến Khương thiếu, mày muốn chết đúng không!”

“Các anh em, mau làm thịt tên tiểu tử khốn kiếp này!”

Khương Tiểu Bạch ngăn lại đám người đang tỏ ra căm phẫn ở phía sau, cũng không lau rượu trên người đi, đẻ mặc cho rượu tiếp tục nhỏ xuống, mỉm cười, nụ cười lạnh như đao.

“Mày biết không, mày là người đầu tiên dám hất rượu lên người tao!”

Giọng nói rất nặng, trong lòng Khương Tiểu Bạch nổi lên sát ý, hắn ta muốn giết chết Diệp Lăng, giải tỏa lửa hận trong lòng hắn ta.

Diệp Lăng nhún vai, nghiêm mặt nói: “Mày tin không, nếu mày còn lầm bầm, tao sẽ đánh mày đến mức mẹ mày cũng không nhận ra!”

Bình Luận (0)
Comment