Tất cả mọi người bị lời nói ngông cuồng của Diệp Lăng làm cho kinh sợ rồi.
Đường đường là Khương Tiểu Bạch, một trong Tứ đại công tử tại Đế Đô, vậy mà cũng có lúc bị người khác uy hiếp, hơn nữa còn là bị một tên gia hỏa không có tiếng tăm gì uy hiếp?
"Không tồi không tồi, lâu rồi chưa thấy người trẻ tuổi nào ngông cuồng như thế, chẳng qua cậu cũng nghe được lời vừa rồi của Mạc Tinh rồi đó."
"Tôi muốn động tới cậu, hắn cũng sẽ không thể bảo vệ được cậu, hãy tin tôi đi!"
Thần Phong và Mạc Tinh nhất thời cười ha hả lên, thực sự quá buồn cười mà, thật không ngờ Khương Tiểu Bạch lại uy hiếp Diệp Lăng?
Một tên đáng để hai vị đại lão tự mình tiếp đón, sao có thể bị người khác uy hiếp. Nếu như Diệp Lăng sợ, còn là chuyện buồn cười hơn ngày tận thế nữa.
"Tôi phát hiện anh thật thích nói nhảm, tại sao tôi lại muốn Mạc Tinh bảo vệ tôi? Lẽ nào anh không thể bị đánh? Cho rằng mình là ai? Là chủ của Đế Đô này sao?"
"Nếu không dựa vào tiền quyền của người đi trước, đoán chừng anh còn không bằng cả một đứa bé giữ cửa, ở chỗ này kêu to hù dọa làm gì, để cho người ta xem thường anh, nghĩ anh không có giáo dục."
"Dọn dẹp nơi đây một chút rồi nhanh cút đi, ông đây thấy anh liền phiền lòng."
Khương Tiểu Bạch nhất thời ngẩn ra, gặp qua người có thể nói, nhưng chưa thấy người có thể nói như vậy, lúc này trong lòng y tức giận tận trời.
"Mạc Tinh! Tôi muốn động đến hắn, nếu anh muốn bảo vệ hắn, vậy cứ tới đi!" Khương Tiểu Bạch giận dữ, sắc mặt cũng thay đổi, tung hoành nhiều năm ở Đế Đô như vậy, y chưa từng bị nhục mạ như vậy.
Mạc Tinh ngẩn người, nhất thời cười ha ha: "Mời, tùy tiện, chẳng qua tôi có thể nói cho anh biết, bối cảnh của tên này cũng không nhỏ đâu, anh nên cẩn thận một chút, đừng ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo."
"Ha hả, ở Đế Đô này, còn chưa có người làm tôi sợ, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc hắn là thứ gì, lại dám mắng tôi như vậy!"
Khương Tiểu Bạch giận nhất, chính là việc Diệp Lăng nhục mạ y, đây chính là đang làm mất mặt y, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Ba, Diệp Lăng giơ tay lên, tát một cái vào khuôn mặt của Khương Tiểu Bạch, khuôn mặt bởi vì tức giận mà trắng bệch của Khương Tiểu Bạch lúc này lại xuất hiện dấu tay nắm ngón đỏ tươi.
"Mày dám đánh tao!" Khương Tiểu Bạch không thể tin được chỉ vào chính mình.
Ba, lại một cái tát nữa, vẻ mặt Diệp Lăng vẫn lạnh nhạt. Nói nhảm, cũng đã ăn một cái tát rồi còn kêu gào mày dám đánh tao, mày đang cho rằng mình đóng phim à.
"**..." Khương Tiểu Bạch tức giận muốn nổ phổi, vừa muốn mắng, kết quả bàn tay kia ngày càng phóng đại trong mắt y, càng lúc càng nhanh, dưới sự hoảng sợ của bản thân bàn tay kia đã đánh vào miệng của chính mình.
Ba, Khương Tiểu Bạch trực tiếp bị một cổ lực lượng to lớn đánh lùi về sau mấy bước, che miệng, máu tươi theo khe hở của ngón tay chảy ra, đáng sợ hơn là khi y buông tay ra, lại có hai chiếc răng bị Diệp Lăng đánh rụng.
"Tao muốn giết mày!" Khương Tiểu Bạch rống giận, phát cuồng giống như một con gấu ngựa.
Mà những thiếu gia bên cạnh y đều xông tới, nhưng soạt một tiếng, một thanh trường kiếm sáng lấp lánh gác trước mặt mọi người, tản ra hàn khí bức người.
"Ai dám động, chết!"
Nói chuyện là Thần Phong, anh buông Băng Băng ra, sắc mặt như thường, loại tràng diện này quá nhỏ đối với Thần Phong, thực sự là không có một chút tính khiêu chiến nào.
"Đi! Lấy súng của tao ra đây, tao muốn giết nó! Nhanh đi!" Khương Tiểu Bạch rít gào rống giận.
Người vây xem nghe thấy y muốn lấy súng ra, nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng thối lui ra phía sau, lúc này một người mập mạp vội vàng chạy tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch, gã là quản lý của Hội Sở Tình Ti.
"Khương thiếu bớt giận, Khương thiếu bớt giận!" Vừa mới dứt lời, gã trực tiếp bị Khương Tiểu Bạch đạp ngã xuống mặt đất.
Sắc mặt Khương Tiểu Bạch tái xanh, dấu bàn tay đỏ tươi trên mặt làm cho người ta nhìn thấy phải giật mình, trong miệng còn máu chảy, càng dữ tợn hơn.
"Ông còn dám nói nhiều thêm một câu, lão tử giết ông trước!"
Lời này của Khương Tiểu Bạch làm cho gã quản lý mập mạp kia sợ tới mức bỏ chạy, còn Diệp Lăng lại rất nhẹ nhàng, súng cái rắm, bây giờ đối với ông đây mà nói, đầu đạn hạt nhân ông đây còn không sợ.
Mà đúng lúc này, Khương Tiểu Bạch cầm điện thoại gọi cho người nào đó: "Tôi bị đánh, răng rụng hai cái, Hội Sở Tình Ti!"
Ui, y vậy mà gọi người, chuyện này thật sự là hơi nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng.
"Xem ra chuyện có chút lớn rồi, chú của y là Phó tư lệnh của quân khu Vệ Mậu, tên này nhất định là gọi người trong quân đội tới, không được, tôi cũng phải gọi người, miễn cho lát nữa chịu thiệt."
Mạc Tinh nói xong vội lấy điện thoại ra, lại bị Diệp Lăng ngăn lại, có chút không rõ vì sao hắn lại vui như vậy.
Thần Phong cũng lấy điện thoại ra gọi cho bên ngoài: "Tất cả người trong cục không có nhiệm vụ, tới Hội Sở Tình Ti Đế Đô trong vòng mười phút!"
Ha ha!
Mạc Tinh nhất thời vui vẻ, hắn đã quên bên cạnh mình còn có Boss của Cục Dị Năng, quân đội là cái chó má gì, ở trước mặt Cục Dị Năng đều là đống cặn bã.
Lúc này một tiểu đệ của Khương Tiểu Bạch cầm theo súng chạy tới, tay run run đưa qua một khẩu Lục Bạc, Khương Tiểu Bạch mở khóa an toàn, trực tiếp chỉa súng vào đầu Diệp Lăng.
"Quỳ xuống cho tao! Gọi ông nội nhận sai!"
Khương Tiểu Bạch dữ tợn quát, nhưng Diệp Lăng ở đối diện lại rất lạnh nhạt nhẹ nhàng.
"Đếm ba tiếng, nếu mày không để súng xuống, chết! Tao nói được thì làm được." Diệp Lăng vô cùng ung dung, giống như là đang tùy ý nói vậy.
Nhất thời Khương Tiểu Bạch ngẩn người, sau đó y lập tức cảm giác được một cổ sát khí kinh thiên vây quanh y, sát khí này giống như trời đông giá rét, lạnh lẽo đến xương tủy.
Hơn nữa Diệp Lăng ở đối diện cũng không giống là người mặc người khác chém giết, mà là giống như một con dã thú, tản ra uy nghiêm vô tận, cũng làm cho Khương Tiểu Bạch không tự chủ được mà bỏ súng xuống.
"Ái chà chà, mấy vị ca ca đây là có ý gì, muốn biến hội sở của tiểu muội thành đồng nát sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, con mắt nhất thời tỏa ra ánh sáng.
Một vị mỹ nữ vóc người cao gầy từ lầu hai chậm rãi đi xuống, một chiếc áo choàng đen không che giấu được thân thể hoàn mỹ của cô, vóc người xinh đẹp ấy làm cho trong lòng của tất cả đàn ông đều hơi rung động.
Đôi chân nhỏ thon dài trắng nõn giống như sữa bò sáng bóng làm cho người khác say mê, hơn nữa không có một chút sẹo lồi nào.
Mái tóc màu đen giống như thác nước xõa trên đầu vai, con ngươi giống như là một vì sao trên bầu trời đêm hoàn mỹ tỏa ra ánh sáng say mê lòng người.
Đôi môi hồng nhuận giúp cho gương mặt tinh xảo kia càng trở nên quyến rũ, cô gái vừa nói chuyện này tản ra một loại mị lực thu lấy hồn phách của mọi người.
"Ai u! Em gái Tư Thanh của anh, em tới rồi, nếu mà em không tới anh trai đây sẽ bị người bắn chết đó."
Mạc Tinh nhìn người tới nhất thời rống lên, dáng vẻ rất đáng thương, nhưng mọi người đều biết, hắn đang giả bộ.
Cô gái tuyệt sắc liếc mắt nhìn Mạc Tinh rồi gật đầu với hắn: "Ngày đầu tiên trở về đã gây chuyện, xem em về nhà sẽ nói với ông nội như thế nào!"
Diệp Lăng ngẩn người, cô gái này là em gái của Mạc Tinh?
Đùa gì thế, gien này khi truyền tống đến trong người Mạc Tinh hình như đã mất một ít số liệu đi, hai anh em này thật sự là hai thái cực khác nhau.
"Là con của chú Hai tôi, không phải là em gái ruột của tôi?" Hình như Mạc Tinh nhìn thấu nghi hoặc của Diệp Lăng, vội vàng nói.
Mạc Tư Thanh đi tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch nhẹ nhàng cười: "Anh Tiểu Bạch, sao lại tức giận lớn như vậy, còn động đến súng."
"Nhanh, các người nhanh lấy súng của anh Tiểu Bạch lại, tức giận lớn như vậy sẽ tổn thương thân thể của anh đó."
Khương Tiểu Bạch hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Mạc Tư Thanh lại có một tia kiêng kỵ: "Tư Thanh muội muội, chuyện hôm nay không phải là chuyện của em, anh cũng không tìm Mạc Tinh gây phiền phức."
Nói xong, y vươn một ngón tay ra, nghiến răng nghiến lợi: "Anh chỉ muốn hắn chết!"