Khương Tiểu Bạch giống như bị điên, thấp giọng rít gào, trong mắt tràn ngập tơ máu.
"Anh Tiểu Bạch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Một bên Mạc Tư Thanh có hơi mê man, người anh trai mình mang đến đã làm gì với tên Khương Tiểu Bạch này, sao lại chọc cho y tức giận thành dạng này.
Nhưng vào lúc này, tên quản lý mập mạp vừa mới bị Khương Tiểu Bạch một cước đạp lăn cuống quít chạy vào.
"Chị Thanh, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi, hội sở của chúng ta bị quân đội vây lại!" Gã quản lý mập mạp thở hồng hộc, trong mắt có vẻ hoảng loạn.
Không trách gã lại hoảng hốt như vậy, bối cảnh của Mạc Tư Thanh quá mạnh mẽ, thế cho nên Hội Sở Tình Ti từ khi mở cửa đến nay vẫn không bị kiểm tra, luôn luôn xuôi gió, hôm nay là lần đầu tiên bị quân đội vây công.
Con ngươi yêu dã của Mạc Tư Thanh xuất hiện vẻ tức giận: "Ai lớn gan như vậy, dám bao vây hội sở của tôi!"
"Là anh kêu người tới!" Không đợi Mạc Tư Thanh nói xong, Khương Tiểu Bạch liền đứng dậy, giọng nói đầy lạnh lùng.
Nhất thời, bầu không khí ngưng trọng, đôi mắt Mạc Tư Thanh nhìn chằm chằm Khương Tiểu Bạch, trong ánh mắt vậy mà lóe lên ánh sáng tức giận nhẹ.
"Anh Tiểu Bạch, anh đây thực sự muốn làm em gái này khó chịu sao?"
Giọng nói của Mạc Tư Thanh có chút lạnh, lại mang theo một tia uy hiếp.
Nhất thời Khương Tiểu Bạch sững sờ, thuận tiện cười cười: “Tư Thanh muội muội nói giỡn, anh nào dám, chẳng qua anh chỉ muốn nhìn một chút, tên gia hỏa dám đổ rượu lên người anh trâu bò cỡ nào."
"Rút người của anh lại cho em!" Mạc Tư Thanh không nói nhảm nữa, gọn gàng dứt khoát.
Ahhh, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, Mạc Tư Thanh vậy mà uy hiếp Khương Tiểu Bạch, thật là quyết đoán.
"Mọi người đang ngồi ở đây, Mạc Tư Thanh tôi không muốn trở mặt với mọi người, nhưng tôi nói cho các người biết, Hội Sở này là tâm huyết của Mạc Tư Thanh tôi, ai dám động đến Hội Sở của tôi, tôi và hắn không đội trời chung! Tôi nói được thì làm được!"
Mạc Tư Thanh xoay người, sắc mặt có hơi tức giận nhìn về phía Khương Tiểu Bạch chậm rãi nói: "Anh Tiểu Bạch, bình thường em rất tôn kính anh, nên anh cho rằng em là một cô gái dễ khi dễ chứ?"
"Hội Sở là tâm huyết của em! Nếu như anh dám khi dễ em như vậy, có thể tùy ý kêu quân đội vây quanh Hội Sở của em, vậy cứ tới đi."
"Ba phút! Để cho người của anh tản ra, nếu không, anh Tiểu Bạch, tuy em là phụ nữ nhưng cũng không sợ trời sợ đất đâu!"
Khí thế của Mạc Tư Thanh hiện ra hết, vậy mà đè được Khương Tiểu Bạch, làm cho y chỉ có thể xấu hổ cười, không dám chống lại Mạc Tư Thanh.
Diệp Lăng không rõ, nhưng Mạc Tinh lại rất hiểu rõ sự đáng sợ của cô em gái này, cô gần như là đại tỉ trong Đại viện Tứ Cửu thành, hơn nữa có rất nhiều người theo đuổi, coi như là Tứ đại công tử cũng phải cực kì kiêng kỵ.
"Tư Thanh muội muội nói gì vậy, ai dám gây sự với Hội Sở Tình Ti, anh là người thứ nhất không buông tha cho hắn, em yên tâm, hiện tại anh liền rút người về, chẳng qua chuyện của anh và tên hỗn đản này vẫn chưa kết thúc đâu!"
Khương Tiểu Bạch liên tục nói, nhưng lúc này tên quản lý mập mạp lại sợ hãi chạy tới, càng hốt hoảng hơn.
"Chị Thanh! Không xong! Người của Cục Dị Năng cũng tới rồi, hơn nữa còn đang chống lại người của quân đội, vả lại sắp động thủ rồi!"
Mập mạp cũng sắp khóc, rốt cuộc hôm nay làm sao, sao lại rước tới nhiều sát tinh như vậy.
"Cục Dị Năng! Sao Cục Dị Năng lại tới!" Mạc Tư Thanh nhất thời sửng sốt. Cục Dị Năng là tổ chức thần bí không thể xâm phạm, ngay cả cha của cô khi đối mặt với tổ chức này cũng không có năng lực nhúng tay vào.
Khương Tiểu Bạch cũng sửng sốt, đột nhiên con mắt của y gắt gao nhìn chằm chằm Thần Phong: "Người Cục Dị Năng là do anh kêu tới?!"
Nhất thời Thần Phong hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Mà ở bên cạnh anh, minh tinh Băng Băng đang cuộn tròn thân thể nhất thời sững sờ, trong mắt lóe lên một tia sáng không muốn người biết.
"Thế nào? Khương Đại thiếu anh khi dễ Tướng quân của Cục Dị Năng chúng tôi, lại không để ý điều lệ, lôi kéo quân đội đến bao vây Hội Sở Tình Ti, Cục Dị Năng tôi không thể tới sao?"
Thần Phong cười nhạt, sau đó nhìn Mạc Tư Thanh: "Em gái, không phải là anh không nể mặt em, chọc đến Diệp Lăng thì dù là Thiên Vương Lão Tử tới cũng vô dụng."
"Nếu như em muốn truy cứu trách nhiệm của anh, thì để cho lão gia tử nhà em đến cáo trạng với thủ trưởng của anh!"
Nghe xong lời này, Mạc Tư Thanh nhất thời cười khổ, để cho lão gia tử đi cáo trạng với thủ trưởng Cục Dị Năng?
Mạc Tư Thanh lắc đầu cười khổ, bản thân mình cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, đừng nói là cô, coi như là Tứ đại công tử liên hợp cũng không có bản lĩnh này. Dù sao người nào cũng biết, từng người trong Cục Dị Năng đều là tồn tại không bình thường, không cách nào dùng lẽ thường mà nói được.
"Truyền mệnh lệnh của tôi! Đám quân nhân đó dám động, giết chết không cần hỏi tội!"
Thần Phong cầm điện thoại lên, cao giọng hét lớn, sát khí lẫm liệt.
Mà ở đối diện, sắc mặt của Khương Tiểu Bạch đã tái nhợt, dùng người của quân đội đi va chạm người Cục Dị Năng?
"Anh nói hắn là Tướng quân của Cục Dị Năng các anh? Tôi không tin!" Khương Tiểu Bạch rống to hơn, đôi mắt đỏ bừng, như sắp nổ tung.
Diệp Lăng nhún vai, lấy giấy chứng nhận của mình ra, giơ lên trước mắt Khương Tiểu Bạch, sau đó thu về.
"Nói đi, anh còn muốn thế nào?" Diệp Lăng ngồi trên ghế sô pha, dưới con mắt trừng lớn của mọi người rót cho mình một ly Lafite, sau đó uống một ngụm nhỏ, rất là thích ý.
Khương Tiểu Bạch vừa tức giận vừa bất ngờ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bản thân ngã một cú đau như vậy, thật là nhục nhã.
Mà ngay lúc này, một binh sĩ mặc một bộ quân trang chạy vào, cúi chào với Khương Tiểu Bạch sau đó nói: "Viên Tư lệnh để cho tôi nói với cậu, quân đội không phải là quân đội tư nhân của cậu."
"Quân đội là dùng để duy trì trị an và an toàn quốc gia, Viên Tư lệnh bảo tôi chuyển lời cho cậu, chuyện này ngài ấy sẽ báo cáo với Khương lão, để cho cậu biết mình nên làm gì."
Nói xong, binh sĩ kia xoay người rời đi, lưu lại Khương Tiểu Bạch đang đờ ra.
Lời này của chú Hai có ý gì, là vứt bỏ mình sao?
Gã quản lý mập mạp cũng chạy tới, nói cho Mạc Tư Thanh quân đội đã rút lui, Thần Phong thấy vậy, gọi một cú điện thoại, bảo người Cục Dị Năng cũng rút lui toàn bộ.
"Diệp Lăng đúng không? Bản thiếu gia không để yên cho mày đâu! Nếu như mày là đàn ông, thì đi với tao đến võ đài sinh tử!"
Khương Tiểu Bạch giống như kẻ điên rít gào, đã mất đi lý trí, một bên Diệp Lăng cũng đứng dậy, giang tay vươn người: "Mày vẫn chưa có tư cách này."
"Kêu Hắc Hổ tới đây cho tôi!" Khương Tiểu Bạch nhất thời hét lớn, sau một phút đồng hồ, một gã đàn ông da ngăm đen đi tới, trong cơ thể lực lưỡng của gã tỏa ra một lực lượng kinh người.
"Hắn là Tử Thần đi ra từ Siberia! Vương giả Hắc Quyền, chiến 98 trận chưa bại trận nào, mày và gã đấu một trận, người nào thua thì chặt một đầu ngón tay của mình xuống!"
Khương Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, lời nói này ra, sắc mặt Mạc Tư Thanh hơi đổi.
Diệp Lăng là Tướng quân của Cục Dị Năng, nhưng không có nghĩa hắn là cường giả không thuộc phạm vi người thường kia, hơn nữa nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hắn giống như người bình thường, nếu thật sự đánh với Hắc Hổ, tuyệt đối thập tử vô sinh.
"Mày chắc chắn chứ?"
Diệp Lăng mỉm cười, nụ cười có chút lạnh lùng, nếu Khương Tiểu Bạch muốn mình để lại cho y một kỷ niệm đau khổ, tại sao mình phải cự tuyệt?
"Tao xác định! Mặt khác, ngoại trừ một ngón tay, còn phải đánh cuộc 100 triệu!"
Khương Tiểu Bạch dữ tợn cười nhạt, một bên Diệp Lăng gật đầu, có người đưa tiền, rất đúng tâm ý của hắn.
"Anh! Anh không ngăn hắn lại sao?" Mạc Tư Thanh có chút sầu lo hỏi.
Mạc Tinh cũng cười cười: "Tại sao lại phải ngăn hắn, để cho Khương Tiểu Bạch biết, có vài người không thể đắc tội, cũng để lại cho y một kỷ niệm khó quên, không phải rất tốt sao?"