Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 259 - Chương 259: Vương Giả Trên Võ Đài

Chương 259: Vương giả trên võ đài

Keng coong, vài tiếng tiếng chuông thanh thúy vang lên, tất cả khán giả đều nín thở, nhìn chòng chọc vào võ đài trước mắt.

Hắc Hổ cười nhạt, đối mặt với Diệp Lăng mạnh miệng, gã khinh thường nói một câu: "Võ thuật của Hoa Hạ bọn mày, thúi như một đống phân, kẻ chết trong tay tao không có 100 cũng 80."

Diệp Lăng ngửa mặt, trong con ngươi thâm thúy lóe lên một tia sát cơ, vũ nhục võ thuật Hoa Hạ, chẳng khác nào vũ nhục toàn bộ Hoa Hạ, người như thế, phải chết!

"Hôm nay ông đây sẽ cho mày xem một chút, cái gì gọi là võ thuật!"

Dứt lời, Diệp Lăng liền chạy lấy đà, thân hình mạnh mẽ phóng lên cao, cách mặt đất hơn một thước, thân thể xoay 360 độ giữa không trung, hai chân chụm lại.

Ầm, pháo nổ, hai chân như pháo, hung hăng đánh tới Hắc Hổ.

Sắc mặt của Hắc Hổ có chút ngưng trọng, mặc dù gã vừa nói khinh bỉ võ thuật của Hoa Hạ, nhưng trong lòng lại biết, mảnh đất Thần Châu này có rất nhiều cường giả, không cho phép có chút buông lỏng nào.

Gã gào thét lui về phía sau một bước, hai cánh tay cường tráng trực tiếp giao nhau che trước ngực, gã muốn cứng đối cứng với chiêu pháo nổ này của Diệp Lăng, gã muốn thử một chút thực lực của Diệp Lăng đến cùng là như thế nào.

Thùng thùng, Diệp Lăng trực tiếp đánh đến trên thân của Hắc Hổ, trên khuôn mặt dữ tợn của Hắc Hổ nhất thời kinh ngạc vạn phần, cảm giác được hai cánh tay mình bị một đầu đạn pháo nóng vọt thẳng tới.

Đăng đăng đăng, thân hình Hắc Hổ không ngừng lùi lại, cảm giác ngực khó chịu, một ngụm máu tươi từ yếu hầu dâng lên, kết quả bị gã cưỡng ép ép xuống.

”Xuất toàn bộ sức mạnh của mày ra đi, bằng không mày tuyệt đối không đỡ được chiêu thứ hai của tao đâu." Diệp Lăng hạ xuống, lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người xung quanh đều ngây ra rồi, Hắc Hổ vậy mà rơi xuống hạ phong?

Tên gia hỏa trước mắt giống như cậu bé nhà bên, thật không ngờ lại cường đại như vậy, ép Tử Thần của các quyền thủ xuống?

Hắc Hổ vung vẩy cánh tay đã tê dại, trong mắt lại tăng lên một tia ngưng trọng, đột nhiên gã di chuyển, một tiếng rống to rít gào vang vọng bên trong võ đài.

Rống, gào thét giống như đã kiềm nén đến cực hạn, giống như Khiếu Nguyệt Lang Vương, khí tức dã thú nhất thời tràn ngập trên người gã.

Hưu, Hắc Hổ di chuyển, cước pháp mà Hắc Hổ am hiểu có tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đến gần người Diệp Lăng, chân dài hung hăng vung ra, mang theo gió lạnh gào thét.

Chân Hắc Hổ rất mạnh, gã đều có thể một đá đạp gảy ống tuýp, đừng nói là chân của người bình thường, vốn không có cách nào ngăn cản cú đá đáng sợ này.

Diệp Lăng mặt không đổi sắc, thân hình đồ sộ bất động, tự tin làm người khác kinh ngạc.

Đứng ở lầu hai đôi mắt yêu dã của Mạc Tư Thanh nổi lên một tia lo lắng, chân Hắc Hổ rất mạnh, mạnh đến mức có thể thương tổn bất cứ người nào.

Coi như Diệp Lăng rất cường đại, nhưng cường đại đến mức có thể bỏ qua một cước này sao?

Sau đó, Diệp Lăng cho mọi người một lời giải thích, rất hiển nhiên, hắn có thể!

Phanh, một âm thanh va chạm nặng nề vang lên, sắc mặt Hắc Hổ chợt đại biến, cảm giác được chính mình giống như đá trúng một lưỡi dao sắc bén vô cùng kiên cố, xương của gã như muốn bổ ra.

"A! Đi chết đi!" Hắc Hổ rống to hơn, thân hình chuyển một cái, tay phải hung hăng vung ra sau, quyền này rất nặng, nếu như đập trúng cái ót Diệp Lăng, hậu quả khó mà lường được.

Băng Băng ngồi ở bên cạnh Thần Phong che miệng lại, trong mắt đều là hoảng sợ, thậm chí cô ta còn muốn nhắm mắt lại.

Nhưng sau một giây, Diệp Lăng di chuyển, một tay bỗng nhiên duỗi ra, trực tiếp cầm lấy nắm đấm đang đánh tới của Hắc Hổ.

Rắc, tiếng xương nứt chói tai vang lên, Hắc Hổ nhất thời bi thảm rống to, thân hình trực tiếp quỳ trên đất, Diệp Lăng cười nhạt, bỗng nhiên cánh tay lắc một cái, cánh tay của Hắc Hổ trực tiếp bị tháo ra.

Người xung quanh vốn phản ứng không kịp, trong vài giây, bóng dáng của Diệp Lăng như gió, không ngừng xuất hiện ở xung quanh Hắc Hổ, tay ra quyền, chân lại liên tục đá ra.

Bùm bùm, Hắc Hồ quỳ trên mặt đất giống như tấm bia sống, vốn không có sức phản kháng, chỉ có thể liều chết chịu đòn.

Trên võ đài cứng rắn đều phát ra tiếng trầm muộn, sợi dây da vây quanh võ đài giống như bị một cổ lực lượng vô hình làm cho chấn động, hơi run run làm cho người ta không thể tin được.

Diệp Lăng lấn người tới, nắm tay đập mạnh xuống, trực tiếp nện vào phía sau Hắc Hổ, một quyền này đánh gãy cột sống của gã, sau một giây, thân hình Diệp Lăng thối lui.

Tất cả mọi người sửng sốt, trên võ đài, cường giả vô địch kia là Tử Thần trong lòng tất cả mọi người, lúc này lại thảm liệt không gì sánh được.

Hắc Hổ quỳ trên đất, trên thân đều là dấu quyền, khóe miệng chảy ra máu tươi, lưng hơi cong đã không thể thẳng nổi, mà vừa mới đây con ngươi còn tràn đầy dữ tợn sát cơ, lúc này lại ảm đạm không ánh sáng.

Đông, Hắc Hổ trừng lớn con mắt, té lăn quay trên võ đài, trong ánh mắt khiếp sợ, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng vang thanh thúy của khớp xương đứt gãy thành từng khúc trên nửa người Hắc Hổ.

Hắc Hổ chết, đã không còn hơi thở, một đời vương giả Hắc Quyền chết đi, bị Diệp Lăng đánh không có sức đánh trả, giết chết dễ như trở bàn tay!

Trong lòng các con em nhà giàu đều kích động, mỗi một người đều choáng váng, không phải vì thua tiền mà buồn rầu, mà bởi vì Diệp Lăng trên lôi đài, quá đáng sợ.

"Rống! Tốt! Đánh rất tốt! Quá mạnh mẽ, bản tiểu thư chỉ thích đàn ông như vậy!"

"Ha ha! Gia hỏa trên đài kia, hôm nay bản tiểu thư đã chấm anh rồi, hôm nay tôi nhất định phải thoải mái đủ!"

"Lợi hại! Lợi hại! Dám khinh thường võ thuật Hoa Hạ của chúng ta, cái này là chết không nhắm mắt đi, chết rồi lại còn chết vô ích!"

"Thua không sao, tiểu gia đây có tiền, thắng liền vui vẻ!"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh quyền đài sôi trào lên, đặc biệt là phụ nữ, mỗi người đều điên cuồng hét lên, giống như theo đuổi thần tượng, thậm chí còn điên cuồng hơn việc theo đuổi thần tượng nữa.

Băng Băng trừng lớn con mắt, cảm giác thật khó tin, trên võ đài Diệp Lăng giống như võ hiệp mạnh nhất trong phim truyền hình, cường đại đến mức khó tin.

"Hì hì, tiểu gia đây lại thắng hơn mười triệu, sách sách, nhờ vào Diệp Lăng là có phúc a!" Mạc Tinh cười ha ha.

Mà Thần Phong cũng cười ha hả, ôm Băng Băng nói: "Như thế nào? Không để em thua đi, thắng ba triệu, cũng đủ thù lao một tháng của em chứ?"

Trên võ đài, Diệp Lăng đứng sừng sững, tiếp nhận sự sùng bái thuộc về cường giả, vô số người xung quanh đang điên cuồng gầm rú, một ít phụ nữ lại càng không để ý gì mà to gan tỏ tình.

"Sách sách, tư vị này thật là thoải mái, về sau ông đây sẽ thường xuyên đến đây đánh mấy quyền?" Diệp Lăng cười hì hì.

Bầu không khí trực tiếp vọt tới sôi trào cao nhất, sau một phút, Diệp Lăng mỉm cười, vươn tay chỉ vào Khương Tiểu Bạch đang ngồi cách đó không xa.

"Khương Tiểu Bạch, mày thua rồi?" Diệp Lăng nghiêng đầu hỏi.

Mọi người đều sững sờ, phát hiện Khương Tiểu Bạch là một trong Tứ đại công tử có uy danh không gì sánh kịp, nhìn thấy Tân vương giả đang không có ý tốt nói chuyện với y, mọi người đều là sửng sốt.

"Tao chịu thua! Chẳng qua tao lại thêm 100 triệu, mua ngón tay của tao!" Khương Tiểu Bạch cắn răng.

Mọi người ngẩn ngơ, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, trong lòng vô cùng kinh hãi!

Hai tên gia hỏa này, là đổ quyền! Nhưng lại đánh bạc bằng ngón tay!

Trong nháy mắt mọi người đã đoán được, ánh mắt nhìn Diệp Lăng không khỏi xảy ra thay đổi, không còn sự cuồng nhiệt, mà là sự sợ hãi.

"100 triệu? Ha hả, mày cũng quá coi trọng ngón tay của mình đi, ông đây không lấy tiền, muốn lấy ngón tay của mày!"

Vừa nói chuyện, Diệp Lăng liền nhảy xuống, đi tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch, cười lạnh nói.

"Mày nói, mày trả, hay là không trả!"

Bình Luận (0)
Comment