Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 260 - Chương 260: Tứ Đại Công Tử Tề Tụ.

Chương 260: Tứ đại công tử tề tụ.

Diệp Lăng cường thế, trong nháy mắt làm cho bầu không khí sôi trào trong quyền quán yên tĩnh lại, trong lòng mọi người đều hồi hộp.

Quá bừa bãi? Quá kiêu ngạo đi?

Phải biết Khương Tiểu Bạch là một trong Tứ đại công tử, quyền thế của Tứ đại công tử rất cao, cao đến nổi rất nhiều người không dám chính diện đối đầu với y.

Vị lão gia tử Khương gia kia, đi qua núi tuyết, nhảy qua thảo nguyên, là một trong những đại lão lớn nhất còn sống của Hoa Hạ, tinh thần phấn chấn, tuy rằng bây giờ đã bệnh nặng nằm trên giường bệnh.

Thế nhưng dư uy của lão hổ vẫn còn, bất kể là ai cũng không dám dưới tình huống người này chưa chết mà động đến người Khương gia. Nếu không, chính là đối nghịch với Khương gia, cũng đối nghịch với dòng chính Khương gia.

Nhưng Diệp Lăng lại phá vỡ chuyện khư khư giữ cái cũ này, tôi không lấy tiền, tôi lấy ngón tay của anh!

"Chúng ta đi lên lầu hai nói chuyện." Mạc Tư Thanh nhìn thấy chuyện đã có chút lớn, thì liền mời đám người Diệp Lăng lên phòng ở lầu hai, các trận đấu phía dưới võ đài vẫn tiến hành bình thường.

Nhưng những gia hỏa coi trận đấu kia, mỗi một người đều không yên lòng, bọn họ đều ở đây phỏng đoán kết quả cuộc giao đấu trên lầu hai.

Đến cùng là Khương Tiểu Bạch khuất nhục bị chặt ngón tay, hay là Diệp Lăng không giải quyết được bối cảnh đáng sợ của Khương Tiểu Bạch.

Lầu hai, trong đại sảnh rộng rãi, Diệp Lăng ngồi trên sô pha làm bằng da thật, sắc mặt lạnh nhạt, bên cạnh là hai người Mạc Tinh và Thần Phong, về phần Băng Băng thì đang ở trong hội sở, dù sao loại chuyện này cô ta không có tư cách tham dự.

Mà Khương Tiểu Bạch thì mang vẻ mặt âm trầm ngồi đối diện với Diệp Lăng, phía sau là vài thiếu gia mang vẻ mặt lo lắng.

"Diệp Lăng đúng không, tao nhận thua, nói đi, tao giữ ngón tay lại, mày muốn bao nhiêu tiền." Khương Tiểu Bạch đè sát cơ trong lòng xuống, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Diệp Lăng cười nhạt một tiếng: "Suy nghĩ của mày không phải quá tự cho mình là đúng sao?"

"Nếu như thực lực của tao không đủ, chỉ sợ tao đã bị gã Hắc Hổ kia giết rồi chứ? Nếu như tao bị giết, tao nên tìm người nào kêu oan? Coi như tao đưa ra rất nhiều tiền đi nữa, Khương công tử mày có thể buông tha cho tao sao?"

"Mà bây giờ mày thua, vậy mà nghĩ có thể dùng tiền giải quyết? Có phải cho rằng Diệp Lăng tao là người dễ bắt nạt hay là do mày não tàn?"

Diệp Lăng cười nhạt, hùng hổ dọa người xong, tên công tử này đúng là đồ ngu, cho là mọi chuyện có thể dựa vào ý của y mà tùy ý thay đổi sao?

Khương Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng, đứng lên: "Diệp Lăng! Mày đừng có khinh người quá đáng, chọc tới tao, có tin tao không để cho mày đi ra khỏi Đế Đô này không!"

"Đi ra khỏi Đế Đô? Tại sao tao phải đi ra khỏi Đế Đô? Nếu ông đây đã tới thì không có ý định hoàn chỉnh trở về, nếu mày vẫn còn là đàn ông thì giống như ông đây đi lên võ đài."

"Tao chấp mày một tay một chân, nếu mày thắng tao sẽ tha cho mày, nếu không ngoan ngoãn chịu thua dưới tay ông đây đi!"

Lời này vừa nói ra, Khương Tiểu Bạch nhất thời nóng nảy: "Mày đây không phải là khi dễ người khác sao? Tao và mày đánh? Sao mày không để lão tử đánh nhau với một con gấu đi?"

Đánh nhau với Diệp Lăng, đùa gì thế, ngay cả Hắc Hổ đều chết ở trong tay của hắn, dù cho hắn nhường hai chân hai tay cho y, Khương Tiểu Bạch cũng hoài nghi Diệp Lăng có thể cắn chết mình.

"Mày nói điều kiện đi!" Khương Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng ngồi lại trên ghế sô pha, hai mắt âm độc.

Diệp Lăng cũng mỉm cười: "Còn nói điều kiện cái gì, người như tao một khi đã đánh cuộc, thua nên chịu thua, dù có phát thề bản thân mình là chó, thì là cứt mày cũng phải ăn!"

"Diệp Lăng! Mày không phải thật muốn lưỡng bại câu thương với tao chứ!" Khương Tiểu Bạch cắn răng.

Diệp Lăng cười ha hả lên: "Sách sách, Khương Tiểu Bạch, mày nghĩ mình quá trâu bò đi, lại lưỡng bại câu thương với ông đây? Mày cảm thấy tao là cá hay là lưới? Ông đây nói cho mày biết, ông đây là inox, mặc cho mày cắn!"

Mọi người đều sững sờ, răng của tên gia hỏa này cũng cứng quá đi, quá tổn hại rồi, nhìn Khương Tiểu Bạch bị chọc tức, sắc mặt trắng bệch, trong trắng lộ ra đen, đen bóng, đã tái mặt rồi.

Nhưng vào lúc này, cửa mở ra, một gã thanh niên đi vào, vẻ mặt mỉm cười, trên người mặc một bộ quần áo thời Đường màu trắng, rất có khí thế thời cổ đại.

"Sách sách, tràng diện lớn như vậy, kém chút nữa đã bỏ lỡ rồi." Người đến mỉm cười nói.

Khương Tiểu Bạch nhìn người tới thì nhất thời vui vẻ, mà vẻ mặt Mạc Tinh trong nháy mắt âm trầm xuống, mà những người đứng sau Khương Tiểu Bạch cũng vội vàng cung kính hô Giang thiếu.

"Anh Giang sao lại rảnh rỗi đến Hội Sở Tình Ti của em rồi? Tiểu muội mời anh đã lâu, nhưng vẫn luôn không liên lạc được với anh, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây." Mạc Tư Thanh cũng đứng lên, mỉm cười nói.

Sắc mặt Diệp Lăng vẫn bình thường, hắn cũng đoán được thân phận của người đến, Giang Du, người thần bí nhất trong Tứ đại công tử.

Hơn nữa, Diệp Lăng cũng phát hiện tên này đúng là không tầm thường, một công tử thần bí sống trong nhung lụa vậy mà lại là một cường giả cảnh giới Tiên Thiên.

Sách sách, thật đúng là làm cho Diệp Lăng ngoài ý muốn, chẳng qua cũng chỉ là trứng, cuối cùng không tác dụng gì, bản thân mình có sáu viên Kim Đan, coi như là cường giả siêu việt Kim Đan cũng không nhất định có thể đánh lại Diệp Lăng, huống chi chỉ là một tên cường giả cảnh giới Tiên Thiên.

Khương Tiểu Bạch cũng vội vàng đứng lên: "Giang ca, anh đã đến rồi."

"Tiểu Bạch, cậu chọc đến người nào? Còn muốn chặt đầu ngón tay của cậu?" Giang Du mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha, khoan hãy nói, thật có dáng vẻ vân đạm phong khinh của thế ngoại cao nhân.

Khương Tiểu Bạch nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng, ngón tay vừa muốn chỉ vào Diệp Lăng, đột nhiên, cửa lại mở, một cơn gió lớn thổi qua đây, sau đó một thân thể to lớn chậm rãi đi đến.

Gió, đang thổi, thổi tới góc áo của mỗi người, làm rối tóc của người ở đây.

Có gió, thì có hoa, từng cánh hoa bay lượn trong gió, vũ động lượn quanh trên người đi tới có vẻ thần bí, phô trương kinh người.

Diệp Lăng nhìn người tới, nhìn lại phía sau nhất thời sửng sốt, mẹ kiếp, thật là kì lạ mà.

Người đi phía sau của tên kia, tay cầm cái quạt, phía sau còn có người rải cánh hoa, mấu chốt tên gia hỏa này lại còn đi giống như Jackson Moonwalk, giống như những pha quay chậm trong phim điện ảnh.

"Tên này chính là Diệp Vô Đạo một trong Tứ đại công tử phải không?" Diệp Lăng hỏi Mạc Tinh.

Mạc Tinh gật đầu: " Ừ, tên này không chỉ bị khùng mà còn thích giả trang, mỗi lần lên sân khấu đều làm chuyện không đâu, rất giả."

"Hơn nữa tên gia hỏa này có biệt hiệu Võ Si, rất lợi hại, cân sức cân tài với tên Giang Du."

Diệp Lăng gật đầu, quả thực, tu vi của tên Diệp Vô Đạo cũng không thấp, cũng là cường giả cảnh giới Tiên Thiên, chẳng qua một tên có cảnh giới Tiên Thiên không ngờ lại giả trang như thế, có chút thái quá đi?

"Sách sách, Tứ đại công tử tề tụ ở Hội Sở Tình Ti em, em nên cảm thấy kích động, hay nên cảm thấy sợ hãi đây." Mạc Tư Thanh mỉm cười, trong con ngươi yêu dã có vẻ khác thường.

Diệp Vô Đạo dừng lại động tác chậm kia, vẫy tay với mọi người: "Xin chào mọi người! Xin chào mọi người! Chào mừng bản thiếu gia đến, mời vỗ tay!"

Bùm bùm, tiếng vỗ tay lưa thưa vang lên từ phía sau Diệp Vô Đạo, đều là mấy tên chó săn của hắn.

Diệp Lăng vỗ cái trán, thật là một người kỳ hoa.

Mạc Tinh đứng lên: "Tên này, anh tới đây làm gì?"

"Tôi à? Tôi tới giúp anh đó! Anh không biết sao? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của tôi!" Diệp Vô Đạo chớp mắt nói với Mạc Tinh.

Bình Luận (0)
Comment