Trong đại sảnh, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt một lần nữa.
Tên Diệp Vô Đạo này tới chống đỡ cục diện cho Mạc Tinh?
"Đợi đã, tôi có chút không hiểu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn? Ý của anh là, anh và tên khốn Giang Du là kẻ thù, tôi cũng không đối phó được hai người bọn họ."
"Cho nên nói, hai người chúng ta chính là bạn ư?"
"Bạn bè gặp nạn thì phải giúp đỡ, xông pha khói lửa, cho nên nói, hai người chúng ta luôn là đồng đội trong một chiến hào?"
Mạc Tinh mở to hai mắt nhìn, chắc người này chính là nằm vùng trốn trong quân địch, đồng đội của mình?
"Đúng rồi! Chúng ta là đồng đội! Rốt cuộc cũng gặp nhau!"
Diệp Vô Đạo đi về phía Mạc Tinh, giơ cánh tay ra, vẻ mặt kích động.
"Đồng đội nhiều năm! Rốt cuộc anh cũng xuất hiện, tiểu gia tôi chờ anh rất là khổ đó!"
Mạc Tinh cũng gào khóc kêu to, lộ vẻ chân thành, trực tiếp ôm lấy Diệp Vô Đạo, mạnh mẽ vỗ lưng Diệp Vô Đạo.
Người trong phòng đều khinh bỉ nhìn hai người này, thật là Ảnh Đế, không phải là người nhà không bước vào cửa, biểu diễn khiến người ta buồn nôn, quá giả tạo.
Thần Phong ở một bên cũng đứng dậy, đi về phía Diệp Vô Đạo: "Vô Đạo à! Lâu như thế, rốt cuộc cậu cũng xuất hiện, chịu ra nhận cơm hộp rồi à."
"Bà mẹ nó! Đại cục trưởng Thần Phong, anh cũng ở đây cơ à, bạn gay tốt, suốt một đời!" Diệp Vô Đạo trực tiếp ôm lấy Thần Phong, vô cùng kích động.
Diệp Lăng sửng sốt, mấy tên khốn này tới làm gì?
Giang Du và Diệp Vô Đạo đương nhiên biết Thần Phong, dù sao hai người đều là cường giả Tiên Thiên cảnh, sao lại không biết cục trưởng cục dị năng chứ.
"Được! Hôm nay anh em chúng ta đồng lòng, hợp lực đồng tâm, giết chết hai tên khốn kiếp kia!"
Ba người đồng thanh hô, giơ tay chỉ hai người Giang Du đối diện, sắc mặt nghiêm túc, giống như là tình nghĩa huynh đệ cao tận mây xanh.
"Bớt ở đây hậm hực làm bộ, có chiêu gì thì lôi ra." Khương Tiểu Bạch cười lạnh, Giang Du tới, đương nhiên hắn ta cũng không cần sợ, hắn ta đã từng chứng kiến thân thủ của Giang Du, rất đáng sợ.
Diệp Lăng lập tức vui vẻ: "Làm gì? Cảm thấy có người ra mặt cho ngươi? Ngươi liền tài giỏi? Khương đại công tử, đừng nghĩ quá lạc quan, ngươi thua thì phải nhận, hôm nay ai đến cũng vô dụng."
"Chậc chậc, người anh em này nói đúng lòng ta, chính là như vậy, con người, sống cả đời, nên cuồng ngang ngược, ai không phục thì giết chết hắn!" Diệp Vô Đạo kêu to.
Tất cả mọi người im lặng, người này nhất định là một vị kỳ lạ trong Tứ đại công tử, thực lực cường đại, tính cách quái dị, ngông cuồng không nói còn thích phô trương.
Sau khi Giang Du nghe được Diệp Lăng nói, đứng lên, mỉm cười: "Vị bằng hữu này, một số thời khắc vẫn không nên ép người quá đáng, nếu không đối với bản thân cũng không phải chuyện tốt."
Uy hiếp, đây rõ ràng chính là uy hiếp, Diệp Lăng lại cười, nhe răng nhếch miệng: "Có phải ngươi quản quá rộng hay không? Không phải ngươi chặt ngón tay thay hắn? Không chặt thì cút, chướng mắt."
Híz-khà-zzz, Mạc Tư Thanh hít một ngụm khí lạnh, người này chuẩn bị đắc tội Tứ đại công tử, quyết đoán quá lớn, cho dù là tướng quân thì sao, hai người này liên hợp lại rất đáng sợ đó.
"Ta nghĩ ngươi nên nếm chút đau khổ, nếu không sẽ không để người vào mắt." Giang Du mỉm cười, cũng không vội.
Mà Diệp Vô Đạo ở một bên lại giật mình trong lòng, hắn biết Giang Du muốn ra tay, sắc mặt nghiêm túc, vừa muốn xuất thủ thì đột nhiên bị Thần Phong ở bên cạnh ngăn cản.
Sau một khắc, Giang Du di chuyển, thân thể như gió, nhẹ nhàng khẽ động, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Diệp Lăng, bàn tay vỗ một cái, mang theo sóng gió cuồn cuộn.
Đùng đùng đùng, vỗ ầm ầm về phía Diệp Lăng, uy thế cực lớn, tất cả mọi người co rụt con ngươi lại, mà Khương Tiểu Bạch đứng ở một bên thì hưng phấn nở nụ cười.
Diệp Lăng đứng yên không hành động, vẫn cười như cũ, cánh tay đỡ lấy, khiến bàn tay Giang Du đánh trúng cánh tay Diệp Lăng.
Đông, một tiếng trầm, sắc mặt Giang Du lập tức thay đổi, một kích toàn lực của mình cho dù Diệp Vô Đạo cũng không dám ngăn cản tùy tiện, nhưng Diệp Lăng thậm chí còn không dịch chuyển một bước.
"Quá yếu." Diệp Lăng cười, đồng thời tung một nắm đấm khác ra.
Oanh, Giang Du mở to hai mắt nhìn, nắm đấm trực tiếp nện vào bụng hắn ta, một cỗ đau đớn kịch liệt lập tức tràn ngập toàn thân, thân thể Giang Du đột nhiên hơi cong, con ngươi lập tức phóng đại.
Khương Tiểu Bạch ở một bên nhất thời ngẩn ra, nụ cười còn ở trên mặt nhưng lại lập tức chuyển hóa thành kinh ngạc.
Chẳng lẽ ngay cả Giang Du cũng không phải đối thủ của hắn?
Không thể nào, bản thân cũng đã từng chứng kiến Giang Du dốc hết toàn lực, đáng sợ vô cùng, Giang Du nổi điên tuyệt đối là vật đáng sợ nhất, Khương Tiểu Bạch từng nhìn thấy một mình Giang Du giết mười đại vương giả hắc quyền, không bị một chút tổn thương nào.
Phanh, khuỷu tay phải Diệp Lăng đột nhiên đập một cái, thân thể Giang Du trực tiếp ngã xuống đất cái rầm, mặt đập xuống nền đất, một dòng máu tươi từ trong miệng của hắn ta chảy ra, dáng vẻ bi thảm.
"Không có thực lực thì đừng có giả vờ, nếu không kết cục sẽ rất thảm." Diệp Lăng cười khẽ, lui trở về.
Diệp Vô Đạo trợn to mắt nhìn Diệp Lăng, bước đến bên cạnh Diệp Lăng: "Thần tượng! Tuyệt đối thần tượng! Cứ thế đánh gục tên ngụy quân tử Giang Du này rồi hả?"
"Anh họ Diệp, tôi cũng họ Diệp, hai chúng ta nhất định là họ hàng, nếu không vì sao chúng ta đều độc nhất vô nhị, thiên phú kinh người, tồn tại như vương giả chứ!"
"Hai chúng ta như đom đóm trong bóng tối, bất kể che giấu thế nào, cũng không ngăn nổi quang huy mà chúng ta tỏa ra!"
Diệp Lăng vội vàng ngăn cản Diệp Vô Đạo: "Ngừng! Ngừng! Tôi sai rồi, đại ca, tôi sai rồi, đừng nói nữa!"
Diệp Vô Đạo nhếch miệng xấu hổ cười một tiếng, sau đó xoay người lại, chỉ vào Giang Du đang bò dậy, khinh thường nói: "Thế nào? Thấy người Diệp gia chúng ta thế nào, anh tệ quá, giống như gà con, quá yếu."
"Rốt cuộc mày là ai!" Giang Du đứng lên, cắn răng nhìn Diệp Lăng, tròng mắt đỏ bừng.
Diệp Lăng nhún vai: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu ra mặt thay Khương Tiểu Bạch, vậy chính là kẻ thù của tôi, tôi không bao giờ từ bi với kẻ thù."
"Đây là lần đầu tiên, lần sau cậu sẽ không được đối xử nhẹ nhàng như vậy đâu."
Giang Du nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc lại bất lực, hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Diệp Lăng, kẻ thường được khen là con cưng của trời như hắn lại cảm thấy tràn đầy bất lực.
"Diệp Vô Đạo! Anh không phải muốn ra mặt thay Diệp Lăng sao? Vậy được! Anh và tôi lên lôi đài!"
"Nếu như tôi thua, tôi sẽ không quan tâm chuyện của Khương Tiểu Bạch, nếu như anh thua thì hãy tha cho Khương Tiểu Bạch!"
"Hai chúng ta cược thêm một ván nữa, ai thua, một món Linh khí!"
Diệp Vô Đạo nháy mắt mấy cái, nhìn Diệp Lăng: "Cậu ta đánh không lại anh, muốn bắt tôi ra trút giận sao?"
"Tôi thấy nên đánh gãy răng tên này đi!" Diệp Lăng cười to.
Diệp Vô Đạo cắn răng: "Mẹ nó, lần đầu tiên bị người xem như không khí, Giang Du! Lên lôi đài! Tiểu gia ta đánh cho cha anh cũng không nhận ra anh luôn!"
"Nhưng các ngươi như vậy, có phải là không hỏi ý kiến của ta hay không?" Diệp Lăng đột nhiên nói.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đúng vậy, hình như Diệp Lăng mới thật sự là người trong cuộc mà, hai cái người nhảy ra nửa đường này ồn ào cái gì?