Diệp Lăng nói đùa, mọi người lại tưởng là thật. Đúng vậy, sao có thể quên tên hung thần này được. Nếu hắn không muốn, với cái tính xấu kia của hắn, hình như không ai có thể làm gì hắn được.
"Có điều tôi cảm thấy, đề nghị của Giang Du anh đúng là rất tốt đó, ha ha!" Diệp Lăng nhất thời cười ha ha.
Sắc mặt mọi người đều tối sầm lại, cái quái gì vậy, chẳng lẽ tên này đang đùa giỡn bọn họ sao?
"Hì hì, chỉ là tôi nhìn thấy bầu không khí bị đè nén quá, cho nên mới điều hòa lại một chút, các người không thích bầu không khí này à." Diệp Lăng mỉm cười, xoa mặt ngại ngùng nói.
"Hơn nữa, đó là hài hước, các người hiểu không, phải có tế bào hài hước, không muốn thành tấm bia rồi chết, thì nhất định phải hài hước..." Diệp Lăng càng nói, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn càng quái dị.
"Cái quái gì vậy, Diệp Vô Đạo, hung hăng đánh gã Chơi chết gã!" Diệp Lăng cắn răng gầm lên.
Mọi người gật đầu, vậy mới đúng, đây mới là bản tính của anh, không có việc gì đi làm cái chuyện ngớ ngẩn này làm gì.
Diệp Lăng cắn răng, một đám người gì đâu. Con mắt hắn nhìn chòng chọc vào Diệp Vô Đạo: "Tên gia hỏa anh, nhất định phải đánh ngã gã, nếu không ông đây sẽ không tha cho anh!"
Diệp Vô Đạo gật đầu: "Đúng là người bạn có cùng chí hướng với tôi! Xem ông đây đập chết gã thế nào!"
Mọi người gật đầu, sau đó hùng hổ đi đến chỗ võ đài, Giang Du và Diệp Vô Đạo không ký giấy sinh tử, dù cho hai người muốn ký, sợ rằng Mạc Tư Thanh cũng sẽ không đồng ý.
Nếu hai vị tiểu gia này xảy ra chuyện gì ở trong sân của cô, vậy đúng là chuyện lớn rồi, dù cho Mạc gia muốn bảo vệ cô cũng không bảo vệ được.
"Diệp Vô Đạo, ông đây nói cho anh biết, nếu như anh cảm thấy không được, lúc sắp phải thua, tôi dạy cho anh một chiêu, để cho anh trong nháy mắt trở nên vô địch!" Diệp Lăng lặng lẽ nói với Diệp Vô Đạo.
Nhất thời Diệp Vô Đạo giận dữ: "Anh có ý gì! Là đàn ông có thể nói không được sao? Ông đây vô địch thiên hạ, một tên Giang Du thì nhằm nhò gì!"
"Thần Phong, Mạc Tinh! Hai người là bạn gay tốt nhất của tôi thì nói cho tôi biết, là nam nhân có thể nói không được sao?" Diệp Vô Đạo chống nạnh hét lớn.
Hai người này nhìn nhau: "Thật ra, cậu không cần gượng chống, tên gia hỏa kia rất khó giải quyết. Nếu như không được, cậu không nên cự tuyệt ý tốt của Diệp Lăng."
"Bỏ đi, bỏ đi, đã là Diệp Vô Đạo đại danh đỉnh đỉnh thì nên liều mạng một lần. Lên đi, yên tâm, đợi đến khi anh bị Giang Du đánh đủ, tôi nhất định sẽ cầu nguyện cho anh."
"Còn nữa, chớ trách tôi nói thật, tu vi của anh yếu hơn Giang Du một chút!"
Diệp Lăng nghiêm túc nói, hắn có sáu viên Kim Đan, sao có thể không nhìn ra ai mạnh ai yếu, cho nên coi như nhắc trước cho Diệp Vô Đạo. Tất nhiên nếu người ta không nghe thì không tính.
Còn về ngón tay của Khương Tiểu Bạch, còn rất nhiều cơ hội, chuyện Diệp Lăng hắn muốn làm, còn chưa có chuyện nào là làm không được.
Diệp Vô Đạo cười khẩy: "Diệp Lăng, người ta nói không thể nói xong mà không giữ lời! Nhanh dạy tôi một chiêu chuyển bại thành thắng kia, nhanh lên một chút, đừng chần chờ nữa!"
Diệp Lăng nhất thời vui vẻ, tên vô sỉ này, có thể biết xấu hổ một chút không?
"Đến đây, tôi nói cho anh biết." Diệp Lăng nhoàng người về phía Diệp Vô Đạo nói cho y một câu, sau đó khẽ mỉm cười.
Diệp Vô Đạo choáng váng: “Anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn, được rồi bảo bối, không nên hỏi nữa, xông lên, giết chết gã, nhớ kỹ, anh là đàn ông! Đàn ông thì không thể chịu thua, chờ anh thắng, ông đây dẫn anh đi biên giới, chúng ta đi làm một nam tử hán uy vũ cưỡi ngựa trên thảo nguyên Mông Cổ!"
Diệp Lăng hô to, Diệp Vô Đạo giống như bị kích thích, đấm ngực rống to như một con tinh tinh: "Yên tâm đi! Người Diệp gia chúng ta vô địch! Chơi chết gã!"
Trên võ đài, sau khi hai quyền thủ xuống đài, khán giả đang reo hò nhiệt huyết thì đột nhiên nhìn thấy một người mặc quần áo màu trắng bay đến võ đài, chăm chú nhìn một lát, tất cả đều choáng váng.
"Đùa gì thế! Đây không phải là Giang Du Giang đại thiếu sao? Sao gã lại xuất hiện ở đây?"
"Đúng vậy! Gần đây không phải gã rất thần bí sao? Sao hôm nay có thể tới đây rồi lại còn đi lên võ đài, đây là muốn làm gì?"
Mà vào lúc này, một người cường tráng la hét kêu to, chạy tới chỗ võ đài, rống to đấm ngực, gương mặt dữ tợn, tràn đầy kiêu ngạo.
"Cái quái gì vậy, đây khẳng định không phải đang đùa tôi chứ? Mẹ nó đây không phải là Diệp thiếu sao? Đây là muốn làm gì? Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành?"
"Diệp Vô Đạo? Trời ạ, trái tim nhỏ của tôi đang đập bùm bùm này, thực sự là không chịu nổi a!"
Tất cả mọi người đều choáng váng, hai vị đại thiếu gia này sao lại đi ra đây, hơn nữa còn lên võ đài, có người nào nói cho bọn họ biết, rốt cuộc đây là muốn làm ra chuyện liều lĩnh gì.
Trên võ đài, sắc mặt Giang Du âm trầm, vừa mới bị Diệp Lăng đánh bây giờ khí huyết vẫn còn sôi trào, mặc dù nói bị thương không nặng, nhưng lại mất hết mặt mũi, đây chính là đang đánh vào mặt của Giang đại thiếu gã.
"Diệp Vô Đạo! Nhớ kỹ, trận chiến này không chỉ là ân oán của Diệp Lăng và Khương Tiểu Bạch, mà còn có hai chúng ta!"
"Anh không phải là vẫn luôn muốn giữa hai chúng ta ai là nhất sao? Hôm nay tôi sẽ thành toàn cho anh, nhớ kỹ, người nào thua, một kiện linh khí!"
Diệp Vô Đạo khinh thường: "Ah, ông đây sớm đã chuẩn bị tốt, xem hôm nay tôi đánh ngã anh thế nào!"
Keng keng coong, tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người không dám thở ra, mỗi người đều khẩn trương nhìn hai người trên võ đài.
Còn có người quá mức hơn, lấy điện thoại ra gọi cho hồ bằng cẩu hữu của mình, rất là kiêu ngạo nói cho bọn họ biết, bây giờ mình đang xem hai đại công tử Đế Đô quyết chiến.
Bên đầu điện thoại kia, từng người đều khiếp sợ hơn nữa còn hối hận không kịp, tại sao hôm nay mình lại không đi sàn boxing, bằng không một màn hiếm thấy kia khẳng định đáng giá khoe khoang cả đời.
Hưu, Giang Du di chuyển, thân hình mềm mại, thoăn thoắt giống như chim nhạn, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Diệp Vô Đạo.
Chân dài có lực vươn ra, điên cuồng lướt tới chỗ Diệp Vô Đạo, mà ở đối diện ban đầu Diệp Vô Đạo vẫn còn khinh thường, rốt cục sắc mặt cũng ngưng trọng, cảm nhận được khí thế hung mãnh của một kích kia, không có chút lơ là nào.
Điểm mũi chân một cái, thân hình chuyển một cái quỷ dị, nắm đấm hung hăng đánh ra.
Quyền phong vù vù, ở giữa không trung Giang Du đang vươn chân ra thì cười khinh thường, bỗng nhiên hai tay vỗ xuống, trực tiếp chụp đuợc một quyền hung mãnh kia của Diệp Vô Đạo.
Đăng đăng đăng, thân hình Diệp Vô Đạo liên tục lui ra sau, vẻ mặt có chút nghiêm túc, chẳng qua trong đôi mắt lại tràn ngập chiến ý đang rít gào.
"Chiến!"
Vừa nói xong, Diệp Vô Đạo đã vọt tới bên cạnh Giang Du, Giang Du nói một câu tốt lắm, trong nháy mắt hai người liền giao đấu, chiến đấu kịch liệt, thân ảnh biến hóa kì ảo, người bình thường không thể nhìn thấy hai người ra tay như thế nào, chỉ có thể nhìn được từng chuỗi tàn ảnh.
"Chuyện này... Đây mới thật sự là võ thuật!"
Trong lòng tất cả mọi người đều khiếp sợ, đây mới thực sự là võ thuật Hoa Hạ, so sánh với Hắc Quyền trước đó, giống như đang khoa chân múa tay vậy, vốn không đáng nhắc tới.
Hai người đánh nhau, trong nháy mắt đã qua trăm chiêu, từng cú đấm đánh vào da thịt, đánh vô cùng kịch liệt.
Diệp Vô Đạo càng đánh càng kích động, hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, hai mắt giống như hai ngọn lửa đang cháy hừng hừng, hoàn toàn thi triển tu vi ra.
Mà Giang Du đối diện thì lại lộ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhẹ nhàng hóa giải công kích điên cuồng của Diệp Vô Đạo, từ đầu đến cuối không để cho Diệp Vô Đạo tiếp tục có cơ hội công kích.
Nhìn công kích như nước chảy mây trôi của Diệp Vô Đạo, thật ra mỗi một kích y đều dùng hết toàn lực, không để cho Giang Du có cơ hội phản kháng nào.
Mà dưới võ đài, Diệp Lăng cũng lắc đầu nói: "Vô Đạo sắp thua rồi."