Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 264 - Chương 264: Diệp Vô Đạo Nổi Điên

Chương 264: Diệp Vô Đạo nổi điên

Lời của Diệp Vô Đạo khiến tất cả mọi người vui mừng trong lòng, chẳng lẽ Diệp Vô Đạo muốn tung chiêu lớn sao? Giá trị phẫn nộ đầy rồi à?

Đặc biệt Giang Du đối diện cảm nhận được sâu nhất, hắn ta nhìn thấy sắc mặt Diệp Vô Đạo đột nhiên đỏ lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, cơ thể dần dần run rẩy.

"Ồ? Có phải thật sự muốn tung chiêu lớn rồi không?" Trong lòng Giang Du đột nhiên giật mình, vì đề phòng ngoài ý muốn, hắn ta bước lùi lại, cơ thể vội vàng trốn sang một bên.

"Giang Du! Mày xong rồi! Có thể ép tao phải tung ra một chiêu này đủ để mày kiêu ngạo rồi đấy!" Diệp Vô Đạo cắn răng, trong mắt vẫn còn thần quang mênh mông, có điều sao tia thần quang đó lại mang cảm giác hơi nhục nhã vậy?

Đột nhiên, Diệp Vô Đạo cử động, hai cánh tay chợt vung lên, tay nắm chặt, vẻ mặt cười xấu hổ.

"Vô địch vô địch tôi vô địch, Vô Đạo Vô Đạo tôi tuyệt nhất!"

Nói rồi, cơ thể Diệp Vô Đạo liên tục nhảy lên, nhất là bước chân, tung lên rồi đáp xuống, sau đó lặp đi lặp lại.

“Tôi là Vô Đạo, tôi vô địch, triệu gọi bản thân trong nội tâm, bla bla Tiểu Vô Đạo, hãy xuất hiện đi, đánh bại tất cả kẻ thù trước mắt mi!"

Diệp Vô Đạo chống nạnh, tay phải đột nhiên chỉ vào Giang Du, sau đó hất tóc lên, sắc mặt đỏ rực.

Giang Du hoàn toàn choáng váng, mẹ nó, Diệp Vô Đạo điên rồi à?

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao vừa rồi mặt Diệp Vô Đạo đỏ lên, mẹ nó, đổi lại là ai mà chẳng đỏ, đồng thời còn xấu hổ giận dữ muốn chết.

Nghiến răng nghiến lợi, cơ thể run rẩy?

Vậy vẫn là nhẹ đó, nếu như là mình chắc đã sớm chết vì ngại rồi, mất mặt xấu hổ quá, mẹ nó tên này đang chơi trò úm ba la gọi thần tiên trong nhà trẻ sao?

Diệp Vô Đạo cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của đám người, khẽ ho khan vài tiếng, kệ mẹ đi, dù sao cũng đã mất hết mặt mũi, dù có mất mặt thêm cũng chẳng là gì.

"Giang Du, bản tiểu gia, khụ khụ, bản thần tiên nhân danh mặt trăng nhân danh chính nghĩa tiêu diệt ngươi!"

"Chính nghĩa của trời đất, hãy tăng thêm sức mạnh cho ta!"

Mọi người sững sờ, ôi, câu này rất đáng tin cậy nha, hóa ra Diệp Vô Đạo không điên à.

"Trong lòng bảo bảo khổ, nhưng bảo bảo không nói, bảo bảo còn phải ra sức đánh chết mi cơ mà!"

Phụt, tất cả mọi người lập tức cười to, thế nhưng Diệp Vô Đạo đen mặt lại đảo mắt lia lịa, khiến không ít người vội ngậm miệng lại, sợ bị Diệp đại thiếu ghi thù.

"Ha ha! CMN, Diệp Lăng, đây chính là bí quyết anh cho Diệp Vô Đạo à? Anh đùa hay đó, ha ha!"

"Anh muốn chơi chết cậu ta à, đây là tuyệt chiêu gì vậy, còn muốn triệu gọi thần tiên cơ à? Còn bảo bảo nữa, má ơi!"

Hai người Thần Phong và Mạc Tinh cười to nhất, ôm bụng, ai da không được, cười đau bụng không thở nổi quá, đúng là chuyện đùa, thanh danh một đời của Diệp đại thiếu coi như bị hủy sạch vào hôm nay rồi!

Mạc Tư Thanh bên cạnh cũng che môi cười khẽ, cơ thể mềm mại hơi run, hài quá đi, đây chính là Tứ đại công tử đó, ai ngờ lại làm ra động tác này trên đài chứ.

Mà trên lôi đài Diệp Vô Đạo hận không thể chui vào kẽ đất: "Mẹ nó, đâm lao thì theo lao, quan tâm thể diện gì chứ, thể diện có thể ăn no có thể thắng được sao?"

"Không thể! Cho nên mình vẫn phải cố hết sức! Vì chiến thắng, tất cả đều đáng giá!"

"Tới đây! Sức mạnh tụ vào người bảo bảo, nhìn bảo bảo ta nhân danh mặt trăng nhân danh chính nghĩa đập chết tên khốn này!"

Lần này, Diệp Vô Đạo không hề xấu hổ nữa, ngược lại còn cười kiêu ngạo, tất cả vì bộ lạc, vì chiến thắng!

Ầm, Diệp Vô Đạo đột nhiên phát hiện, trong cơ thể mình có một nguồn sức mạnh đáng sợ, như thể một hạt giống đang nhanh chóng sinh sôi nảy mầm.

"Cái này... Đây là!" Diệp Vô Đạo vô cùng mừng rỡ, nguồn sức mạnh này thật đáng sợ, dù chỉ mới mọc lên song đã khiến hắn lột xác thành kẻ mạnh tuyệt đối.

Dưới lôi đài, Diệp Lăng khẽ mỉm cười, sức mạnh trong cơ thể Diệp Vô Đạo là lực Kim Đan của mình, dù chỉ có một chút cũng đã mạnh hơn Giang Du rất rất nhiều, không có cách nào đỡ được.

Lực Kim Đan của Diệp Lăng không chỉ kỳ bí, còn chứa đựng long lực của Long Hoàng tiên giới, gần như có thể được coi là Long Đan.

Diệp Vô Đạo nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được thân thể của mình, cười ha ha. Hắn có cảm giác mình như một con rồng lớn, có thể tung hoành tinh không.

"Giang Du! Nhận cái chết đi!" Diệp Vô Đạo hét lớn, chân đột nhiên đạp mạnh, cả người lao về phía Giang Du.

Vụt, trong nháy mắt hắn đã đến bên người Giang Du, tung nắm đấm, sức mạnh kinh người trong cơ thể chuyển động điên cuồng, Diệp Vô Đạo cảm giác lúc này cả cơ thể hắn tràn ngập sức mạnh đáng sợ dùng mãi không hết.

Giang Du cười lạnh, nhưng một giây sau, hắn ta hoàn toàn ngây người, Diệp Vô Đạo đánh quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn ta không thể nào nắm bắt được.

Giang Du kinh hãi trong lòng muốn lui đi, thế nhưng bước chân vốn vô cùng linh hoạt lần này lại như thể hoàn toàn mất hiệu lực, bất kể hắn di chuyển kiểu gì, nắm đấm của Diệp Vô Đạo vẫn tiếp cận hắn gắt gao.

"Giang Du! Nhìn bản bảo bảo đi, hừ, nhìn xem bản tiểu gia ta xử lý anh thế nào!" Diệp Vô Đạo điên cuồng, hai mắt dấy lên kích động hừng hực.

Vèo, nắm đấm mãnh liệt vô song một giây sau đã rơi vào bụng Giang Du.

Giang Du đứng hình, con ngươi lập tức phóng to, cơ thể mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Sức mạnh này thật đáng sợ, gần như có thể vô địch đất trời, hắn ta gần như không có cách ngăn cản.

Phịch, cơ thể Giang Du quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hắn run run rẩy rẩy ngẩng đầu, nụ cười dữ tợn của Diệp Vô Đạo hiện lên ngay trước mắt hắn.

"Tiếp theo đến lượt tiểu gia ta ra oai rồi!"

Dứt lời, Diệp Vô Đạo đấm vào mặt Giang Du, khuôn mặt vốn thanh tú lập tức sưng phồng lên.

"Ha ha! Nhìn động tác chậm rãi trên hai tay tao đi, động tác tay phải chậm thì mới mạnh được!"

"Khà khà, chịu một đòn của ta đi!"

Ầm, bộp bộp bộp, Diệp Vô Đạo đấm như điên vào cơ thể Giang Du, sức mạnh khổng lồ khiến hắn hoàn toàn bùng nổ, phát tiết tất cả sỉ nhục vừa phải chịu đựng vào những đòn đánh điên cuồng này.

Giang Du đã hoàn toàn chết lặng, chết lặng chịu đựng đòn tấn công điên cuồng, liên tục bị đánh khắp mặt.

Cảnh này là minh chứng cho một câu, giơ mặt chịu đánh, trái một cái tát, bốp, phải một cái tát, bốp.

Hai tay ra sức đánh, Diệp Vô Đạo rất sảng khoái, quan tâm mặt mũi gì chứ, bây giờ ông đây mới là thoải mái nhất, Giang Du là cái thá gì, bây giờ mình vô địch!

Diệp Lăng là cái thá gì chứ!

Được rồi, người ta vẫn rất trâu đó, mình mới chẳng là gì, người ta hơi chỉ điểm đã có thể khiến mình thay đổi một trăm tám mươi độ.

Diệp Vô Đạo tay năm tay mười như vậy khiến tất cả mọi người ngây ra, tình hình xoay chuyển quá nhanh, các bảo bảo không kịp kiềm chế rung động trong lòng nha, đang quay phim truyền hình sao?

"Ha ha! Giang Du, mày nằm xuống cho ông đây đi!" Diệp Vô Đạo hét lên, vung một đòn về phía Giang Du.

Giang Du mở to hai mắt nhìn, trong con ngươi tràn ngập hoảng sợ, khi nắm đấm đến trước mắt hắn ta, Giang Du nhìn thấy nắm đấm hơi di chuyển.

Bộp, một cơ thể ngã xuống đất, Diệp Vô Đạo xoay người, giơ tay ăn mừng.

"Ha ha! Tiểu gia tao thắng rồi, Giang Du, mày cũng bị ông đây xoay như chong chóng đúng không?"

Dưới đài, tất cả mọi người kích động la to, nhiệt huyết trong cơ thể được châm lửa lần nữa.

Diệp Lăng cười khẽ, tên này đúng là không khiêm tốn chút nào, có điều tiếp theo nên thanh toán khoản nợ giữa hắn và Khương Tiểu Bạch rồi, tất cả đều do hai bọn họ mà ra.

Bình Luận (0)
Comment