Trên lôi đài Diệp Vô Đạo cười ha ha, dáng vẻ vô cùng tùy tiện, như không ai khinh bỉ hắn.
Đừng để ý tới hắn vừa mới làm ra chuyện kinh thiên động địa cỡ nào, hắn đã đánh gục Giang Du, đánh tới mức Giang Du không có sức mà đánh trả, hắn chính là kẻ thắng trong cuộc chiến này.
"Tôi cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh! Khương đại thiếu Khương Tiểu Bạch, hay là anh lên thử xem?"
Diệp Vô Đạo chỉ vào Khương Tiểu Bạch sắc mặt tái nhợt cười ha ha, ánh mắt lóe lên tia lạnh, hắn là ai, hắn là Diệp Vô Đạo, phải điên đến cùng, không thể sợ được.
"Khương đại thiếu của chúng ta à, có phải anh nên thực hiện lời hứa của anh rồi không?" Lúc này Diệp Lăng cũng đi tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch, khẽ mỉm cười, có điều nụ cười của hắn vô cùng âm u.
Sắc mặt Khương Tiểu Bạch tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn không có khí thế, có phần suy sụp, lần này xong rồi, không chỉ mình thua, còn liên lụy đến cả Giang Du nữa.
Giờ phút này Giang Du nằm trên lôi đài còn chưa tỉnh lại, Mạc Tư Thanh để cho người ta đưa hắn ta đến phòng nghỉ, chờ sau khi hắn ta tỉnh lại, Diệp Vô Đạo vẫn còn chờ tính sổ với hắn ta nữa kìa.
Khương Tiểu Bạch hít sâu một hơi: "Diệp Lăng! Lần này tôi thua, tôi nhận, có điều anh cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!"
"Còn nữa, có thể đi vào phòng bên được không?" Khương Tiểu Bạch lại nói.
Diệp Lăng lập tức vui vẻ: "Chậc chậc, anh nghĩ hay vậy, có thể nói thế được cơ à, muốn ta chờ coi, tôi thấy anh còn muốn đi vào phòng bên cạnh chặt ngón tay à?"
"Vừa rồi Diệp Vô Đạo người ta còn mất mặt hơn anh nữa kìa, cậu nói xem đúng không Vô Đạo?" Diệp Lăng hỏi Diệp Vô Đạo đang kích động trên lôi đài.
Sắc mặt Diệp Vô Đạo tối sầm: "Ai dám nhắc đến chuyện vừa rồi, tôi sẽ giết kẻ đó!"
"Khương Tiểu Bạch, nói nhảm nhiều vậy, nào nào nào, tiểu gia tôi cho anh mượn một món thần binh lợi khí để chặt cho tôi, nếu không tôi sẽ tự mình ra tay đó."
Diệp Vô Đạo làm như hắn là nhân vật chính, Diệp Lăng đen mặt, sao tên này biết cướp hào quang vậy.
Nói rồi, Diệp Vô Đạo lấy ra một con dao từ trong túi sách của mình, vô cùng sắc bén, lóe lên tia lạnh, ném tới dưới chân Khương Tiểu Bạch.
"Nào, tất cả mọi người đang nhìn kìa, con dao này được làm từ sắt lạnh, còn sắc hơn cả máy cắt giấy, có thể cắt được cả thép nữa, yên tâm đi, tuyệt đối không đau đâu."
Nghe câu này, đám người đông nghịt xung quanh không dám thở, có phải Khương Tiểu Bạch định chặt ngón tay thật không vậy, anh ta là một trong tứ đại mãnh nhân tại thủ đô, hôm nay lại mất mặt vậy sao?
"Khương thiếu!" Đám công tử phía sau Khương Tiểu Bạch nôn nóng, đang định nói gì đó, Khương Tiểu Bạch giơ tay ngăn bọn họ lại.
Khương Tiểu Bạch nhìn xung quanh, nhìn từng người cười lạnh, đó vốn là đám người đang trông mong nhìn bọn họ. Tất cả run người lên, vội cúi đầu.
Bất kể Khương Tiểu Bạch thất bại thế nào, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tuyệt đối không phải người bọn họ có thể tùy ý chế giễu.
"Tôi thua rồi, có điều tôi không phục, chuyện hôm nay tôi nhận, một ngón tay mà thôi, tôi chặt, có điều anh hãy nhớ kỹ, thù hôm nay ngày sau báo, chờ đó!"
Nói dứt lời, Khương Tiểu Bạch cười dữ tợn, vung dao chặt vuống, máu tươi văng ra, bắn lên mặt hắn ta, khiến khuôn mặt vốn ác độc của hắn ta càng thêm dữ dằn.
Ui, tất cả mọi người hít vào một hơi, cơ thể Khương Tiểu Bạch lui mấy bước, ngã vào người một công tử bên cạnh, tay run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn ta không hề rên một tiếng.
"Ha ha, cứ chờ đó! Cả đời Khương Tiểu Bạch tôi không chịu thua đâu!" Khương Tiểu Bạch vẫn cười lạnh, nhưng nụ cười vô cùng gượng ép, sau đó để người đỡ hắn ta rời đi.
Về phần ngón tay rơi xuống đất, Khương Tiểu Bạch ngăn người đi nhặt, đây là sỉ nhục, hắn muốn đóng đinh mình lên cây sỉ nhục, cả đời khó quên, để mình lúc nào cũng phải tỉnh táo!
Khương Tiểu Bạch đi rồi, tảng đá lớn trong lòng tất cả mọi người đều rơi xuống, loại người này đáng sợ nhất, vung dao chặt một ngón tay rơi xuống đất, nhưng vẫn có thể nhịn được, mà còn cười dữ tợn uy hiếp.
Loại người này như loài rắn độc, một khi bị hắn tìm được thời cơ, chắc chắn sẽ một đòn mất mạng!
Sắc mặt Diệp Lăng có phần âm trầm, trong lòng thầm nghĩ có nên hóa giải nguy cơ trước hay không.
"Sau này mọi người cẩn thận tên này một chút, hắn ta là một quả bom ngầm, nhất định phải cẩn thận, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu." Giọng Diệp Lăng trầm thấp.
Mấy người khác nhìn thấy bóng Khương Tiểu Bạch rời đi, nét mặt cũng nghiêm túc, dù là người bình thường cũng phải phòng bị đến chết, đừng nói là người nắm quyền lớn như vậy.
Mấy người đều gật đầu, mặc dù trong mắt Diệp Vô Đạo có kiêng kị, song vẫn làm như không quan trọng: "Không sao, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn là được, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đều tốn công vô ích."
Diệp Lăng gật đầu, hắn tán thành điểm này, ví dụ như hắn, dù Khương Tiểu Bạch chui được vào kẽ đất tìm cách hãm hại, hắn cũng không sợ.
Sáu đại Kim Đan, cộng thêm Cửu U Đế Công, Diệt Cực Kim Thân, hắn gần như đã đứng ở thế bất bại.
Lại thêm Đả Thần Thạch, Diệp Lăng gần như dám phang gạch với cường giả cầm tiên khí, hết cách rồi, ta trâu vậy đó, ngươi có cách thì đánh chết ta đi.
Diệp Lăng ho nhẹ: "Được rồi, mọi người đều thành tiêu điểm rồi, ai ai cũng là thần tượng của bọn họ, chói quá mà!"
Mấy người gật đầu, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phòng khách tầng hai. Sau khi mọi người ngồi xuống, Diệp Vô Đạo đột nhiên đứng lên, vẻ mặt xoắn xuýt, sau đó như thể đã đưa ra quyết định gì, đi đến bên cạnh Diệp Lăng.
"Lời tôi nói tiếp theo đây chưa chắc anh đã tin, nhưng tôi vô cùng chân thành!"
Nói dứt lời, Diệp Vô Đạo quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng, nét mặt nghiêm túc, mấy người khác bị dọa vội đứng bật dậy, tên này lại nổi cơn điên gì vậy.
"Diệp Lăng! Cả đời Diệp Vô Đạo tôi không phục ai, nhưng hôm nay tôi phục anh, nhờ sự chỉ điểm của anh, đã giúp tôi nếm thử tư vị thuộc về cường giả."
"Đó là tư vị rất kỳ diệu, tôi lưu luyến quên về, sau khi sức mạnh trong cơ thể tôi tan đi, tôi không biết phải làm sao mới có thể quay lại trạng thái đó."
"Cả đời này Diệp Vô Đạo tôi, quỳ trời đất, quỳ cha mẹ, quỳ tổ tiên trong nhà!"
"Còn cái quỳ này, tôi quỳ ân sư!"
"Tôi cầu xin anh nhận tôi làm đồ đệ, cả đời này tôi vào sư môn của anh sẽ tuân thủ mệnh lệnh, nếu như có tâm tư sai trái, thiên lôi đánh xuống, thần hồn tan biến!"
"Cả đời này, mạng tôi là của sư phụ, sư phụ bảo tôi sống, tôi sẽ sống, sư phụ bảo tôi chết, tôi sẽ chết!"
"Cả đời này, thờ ân sư, không hề hối hận!"
Diệp Vô Đạo nói xong mỗi một câu đều sẽ gật đầu, Diệp Lăng ngồi trên ghế sa lon, bình thản ung dung, vững chãi như núi.
Khi hắn nói cho hết lời, Mạc Tinh bên cạnh bỗng ngẩn ra, tên này nghiêm túc đấy à?
Đường đường là đại thiếu Diệp gia như cậu ta lại đi dập đầu với Diệp Lăng muốn bái Diệp Lăng làm thầy?
Nói đùa gì vậy, đang trêu tôi sao?
"Diệp Vô Đạo, cậu điên rồi à?"
Mạc Tinh không thể tin nổi hỏi.
Diệp Vô Đạo vô cùng nghiêm túc: "Cút đi, tôi đang bái sư phụ đây."
"Thôi đi, bái sư phụ thì không tầm thường à? Tôi đây cũng bái!"
Mạc Tinh nói dứt lời, bịch một tiếng quỳ trên đất.
Mọi người ngẩn người, lại thêm người nữa à!