Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 266 - Chương 266: Thay Sư Thu Đồ Đệ

Chương 266: Thay sư thu đồ đệ

Trước cái quỳ này của Mạc Tinh, Diệp Lăng ngẩn ra, đứa nhỏ này làm gì vậy chứ, định góp vui à?

Diệp Vô Đạo bên cạnh cũng khựng lại: "Này, anh góp vui làm gì, cút sang một bên."

"Gì chứ... Sao tôi không thể quỳ? Cậu có thể quỳ, vì sao tôi không phải quỳ?"

"Tôi thật tâm với Diệp Lăng, tôi biết khả năng thiên bẩm của tôi không tốt, tôi biết trong lòng cậu có lẽ tôi không chịu được khổ, nhưng tôi thề, hôm nay trải qua thay đổi tôi đã nhận ra tất cả."

"Thực lực là căn nguyên của tất cả, một cường giả chân chính, ví dụ như cậu, có thể coi nhẹ mọi uy hiếp."

"Ngày đó ở trước vũ trường Hoàng Triều tôi bảo cậu dạy tôi, cậu nói tôi không chịu được khổ, hơn nữa tuổi cũng quá lớn, lúc đầu tôi còn không chịu vứt bỏ mặt mũi để cầu xin cậu."

"Nhưng hôm nay tôi xem xét, Diệp Vô Đạo ngông cuồng như thế còn quỳ, vì sao tôi không thể quỳ?"

"Tôi không muốn trở thành một tên cặn bã dựa vào sự che chở của gia tộc, tôi cũng muốn mạnh lên, có thể cống hiến cho gia tộc, đây là tâm nguyện của tôi!"

"Cho nên hôm nay tôi thừa dịp Diệp Vô Đạo cũng quỳ xuống, mặc kệ như thế nào, mặc kệ sau này tôi có thể trở thành cường giả giống như cậu hay không, tôi cũng cúi đầu, bái sư!"

"Cả đời này, tôi bái cha mẹ, kính trời đất, bái tổ tiên, người bái tiếp theo chính là sư phụ cả đời!"

"Ai dà Diệp Vô Đạo nói quá nhiều, tôi thật sự không học hết!"

Diệp Lăng ngẩn ra, ban đầu hắn vốn định thu nhận Diệp Vô Đạo, bằng không sẽ ngăn cản cậu ta, thế nhưng Mạc Tinh đột ngột xuất hiện, ngược lại khiến hắn có chút trở tay không kịp.

"Mạc Tinh à, hai người chúng ta là anh em, nếu anh bái tôi làm thầy thì thân phận sẽ thấp đi đó, anh cần phải hiểu rõ, hơn nữa lời tôi nói với anh trước kia đều là thật."

"Căn cốt của anh đã định hình, muốn có thành tựu và đột phá lớn là rất khó, chẳng qua vẫn có hi vọng."

"Diệp Vô Đạo có thể có tu vi như thế ở độ tuổi này là bởi vì từ nhỏ đã được gia tộc xây dựng nền tảng, còn anh thì khác, cho nên anh phải thận trọng!"

"Con đường tu luyện, vừa vào sẽ thực sự là biển sâu, không tốt đẹp như trong tưởng tượng của các anh đâu, thế giới này còn tàn khốc và nhợt nhạt hơn so với hiện thực, không nỗ lực chính là sâu bọ, nỗ lực chính là vương giả, chi phối thiên hạ!"

Diệp Lăng đứng dậy, nói với sắc mặt nghiêm túc, hắn không hy vọng Mạc Tinh vì giấc mộng cường giả mà quyết định qua loa, hắn muốn Mạc Tinh nghĩ rõ ràng, con đường này không dễ đi.

Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh nhìn nhau, gật đầu mạnh, mà đúng vào lúc này, Thần Phong đột nhiên đưa tay ra.

"Ngừng! Ngừng hết! Để cho tôi ngẫm lại đã, cơ hội tốt như vậy, có phải tôi cũng nên làm chút gì đó hay không?"

Lời nói của Thần Phong khiến khóe miệng Diệp Lăng giật một cái, mẹ nó, không phải chứ, tên này có ý gì, nếu tiếp tục như thế, anh em hắn đều thành đồ đệ của hắn hết mất.

"Thần Phong, anh đang đùa tôi đúng không? Chẳng lẽ anh cũng định quỳ xuống à?" Diệp Lăng xấu hổ cười.

Sau khi Thần Phong nghe xong lập tức vui vẻ: "Ha ha, tôi định quỳ xuống hay không, trong lòng cậu còn không rõ sao?"

Diệp Lăng ngẩn ra, mẹ nó, gì nữa vậy?

"Trong lòng anh nghĩ gì tôi thật sự không biết, ba người các anh đừng đùa, nếu tiếp tục đùa như vậy, về sau sẽ chỉnh sửa thân phận thế nào đây?" Khóe miệng Diệp Lăng run run.

Thần Phong nào chịu để Diệp Lăng nói xong, trực tiếp quỳ xuống đất, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

"Tôi cũng quỳ, hai người bọn họ đã nói xong, tôi không muốn nói gì cả, chẳng qua bái Diệp Lăng cậu làm thầy, Thần Phong tôi không oán không hối!"

Diệp Lăng hít sâu, ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu suy nghĩ, hắn nên làm gì đây, không thể để loạn thân phận được.

Mà Mạc Tư Thanh bên cạnh cũng ngẩn ra, ba người này điên rồi à?

Còn bái sư để trở nên mạnh hơn nữa, bọn họ coi Diệp Lăng là thần tiên à?

"Anh, anh ngốc à? Anh ta là thần tiên à, cái gì mà tu luyện hay không tu luyện?" Mạc Tư Thanh xoa trán.

Thần Phong đang quỳ trên mặt đất ngẩn người: "Em gái à, cậu ta đúng là thần tiên chuyển kiếp, em không hiểu đâu, tóm lại cậu ta mạnh hơn bất cứ người nào trong bọn anh, em hiểu chưa?"

"Ha ha, ha ha, ba tên ngốc, làm gì có thần tiên chứ, anh đúng là biết nói đùa." Mạc Tư Thanh bật cười, khoát tay nói, cô hoàn toàn không tin tưởng.

Một giây sau, cơ thể Diệp Lăng đột nhiên chậm rãi bay lên, trong cơ thể lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng, phía ngoài cơ thể cũng tỏa ra ánh sáng bảy màu của thần.

"Điều đó là không thể! Đây tuyệt đối là thêm hiệu ứng! Sao có thể chứ!"

Mạc Tư Thanh liên tục lùi lại, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi, sao có thể chứ, đây quả thực là thủ pháp của thần tiên trong tiểu thuyết thần thoại.

Diệp Lăng thu lại ánh sáng màu vàng rồi hạ xuống mặt đất, vô cùng nghiêm túc nhìn ba người quỳ trên mặt đất: "Tôi quyết định không thu ba người làm đồ đệ!"

Ba người ngẩng đầu, lập tức khựng lại, đặc biệt là Diệp Vô Đạo.

"Đừng mà! Hai tên khốn khiếp các anh làm theo tôi làm gì, bản tiểu gia muốn làm thịt các anh!"

"Mẹ nó! Diệp Lăng cậu đừng mà, đùa giỡn sao? Cả ba chúng tôi đều quỳ xuống rồi, cậu đừng như vậy mà."

"Đúng vậy a, nếu để cho Lý Thiên Hạo biết, đoán chừng cậu ta cũng quỳ xuống, phản bội sư môn tính là cái gì chứ, chỉ cần có thể nhập môn của cậu."

Ba người đều vội vàng ồn ào, nếu như bị từ chối thì coi như bỏ lỡ cơ hội lớn, không thể được, cho dù khóc ròng ba người cũng phải ôm được bắp đùi Diệp Lăng.

Diệp Lăng lại lắc đầu: "Chúng ta là anh em, nếu như tôi thành thầy của các anh, về sau sẽ hoàn toàn loạn thân phận, tôi không thu các anh làm đồ đệ, nhưng tôi quyết định thay sư thu đồ!"

Ba người đều ngẩn người, thay sư thu đồ?

"Diệp Lăng, cậu có sư phụ sao?" Thần Phong hỏi, anh ta chưa từng nghe thấy tên này có sư phụ.

Diệp Lăng lắc đầu, ba người lập tức ngẩn ra, cậu coi ba người chúng tôi là trò đùa của cậu à?

"Sư phụ chúng ta chính là trời đất!"

Nói hết lời, Diệp Lăng giơ ngón tay, trước mặt xuất hiện một vệt sáng màu vàng óng ánh, bên trên viết hai chữ trời đất lớn, chậm rãi bay lên không trung.

"Tôi là Diệp Lăng, thần tiên ngang dọc hai giới, kiêu ngạo cố chấp, làm bao cường giả khiếp sợ."

"Cửu u địa ngục, tôi tới lui như cơm bữa."

"Tôi thay thầy thu nhận ba người các anh làm đồ đệ, thầy chúng ta là trời đất, các anh phải lấy trời đất làm trọng!"

"Thần Phong, Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, ba người các anh nhập sư môn của tôi rồi thì phải toàn tâm tu luyện, không được ỷ thế hiếp người, không được rơi vào ma tâm."

"Sư môn ta có ba quy củ lớn, tôn kính sư trưởng và đồng môn, cả đời không được phản bội sư môn, không được làm nhiều việc ác, nếu không tôi sẽ tự mình ra tay, đánh giết người vi phạm!"

"Nếu như các anh đã quyết định thì hãy dập đầu với trời đất, kính sư đi!"

Diệp Lăng nói dứt lời liền đứng ở một bên, ba người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

Bộp bộp, ba người trực tiếp khấu đầu ba cái, sau đó đứng dậy, khom người với Diệp Lăng: "Bái kiến sư huynh."

Diệp Lăng gật đầu: "Được rồi, tôi dạy cho ba người các anh mỗi người một phép thần thông, làm cơ sở tu luyện sau này cho các anh, là phúc hay là họa thì phải xem tạo hóa của chính các anh."

Nói xong, Diệp Lăng giơ đầu ngón tay lên, trong đầu ba người lập tức xuất hiện vô số chữ viết, sau đó liên hợp lại thành một phép thần thông đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment