Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 272 - Chương 272: Lão Tổ Lữ Đồng Tân

Chương 272: Lão tổ Lữ Đồng Tân

Diệp Lăng gật đầu, đối với tuổi tác của Thanh Mộc đạo nhân, hắn không khiếp sợ, cường giả Kim Đan Kỳ sống thêm ngàn năm rất bình thường, nếu như đột phá Kim Đan Kỳ, sẽ sống càng lâu nữa.

"Nghe Thủ trưởng nói tiểu hữu có thủ đoạn phi phàm, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, hơn hai mươi tuổi đã là cường giả Kim Đan Kỳ, từ xưa đến nay chưa hề có, lão đạo ta cũng cảm thấy thẹn."

Thanh Mộc đạo nhân muốn tra xét tu vi của Diệp Lăng, nhưng cũng chỉ có thể phát hiện tu vi của Diệp Lăng là Kim Đan Kỳ, còn muốn biết cảnh giới chính xác hơn nữa, lão lại không dò xét được.

Bởi vì ý niệm của Thanh Mộc đạo nhân vừa tiến vào trong cơ thể Diệp Lăng đã như đá chìm đáy biển, ngay cả một tia gợn sóng cũng không nổi lên.

Nghe được Thanh Mộc đạo nhân nói như vậy, trên mặt của hai vị lão nhân đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, Diệp Lăng vậy mà là cường giả Kim Đan Kỳ.

Thủ đoạn của Thanh Mộc đạo nhân tất nhiên hai người bọn họ đã thấy rồi, thủ đoạn chân chính của tiên nhân có thể nói là nghịch thiên, không thể tưởng tượng nổi, nhưng Diệp Lăng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà cũng có tu vi cường đại như vậy?

"Thanh Mộc đạo trưởng khen trật rồi." Diệp Lăng nói là khen nhầm, tuy nhiên lại không một chút khiêm tốn nào. Đối với Diệp Lăng mà nói, được một lão đạo Kim Đan Kỳ tán thưởng hắn, thật sự là chuyện không đáng giá nhắc tới.

Lúc trước, bao nhiêu đại lão Tiên Giới tán thưởng Diệp Lăng cũng không thể đổi lấy nụ cười của hắn, hết cách rồi, đứng ở vị trí vô địch thật tịch mịch nha.

"Lão đạo ngứa nghề, không biết có thể bàn luận một chút với đạo hữu hay không?" Thanh Mộc đạo nhân khẽ cười nói.

Diệp Lăng gật đầu, hắn cũng không lựa chọn ngủ đông, nếu bây giờ hắn đang ở trong thế tục, như vậy thì phải có đầy đủ thực lực để chấn nhiếp mọi người, cái này cũng vì cuộc sống yên ổn sau này.

Tròng mắt hai vị lão nhân trở nên nóng rực, hai người cũng muốn nhìn thử đến cùng Diệp Lăng có thủ đoạn gì.

"Đi! Đến Đài luận võ." Hai vị lão nhân vung tay lên nói.

Đài Luận Võ, là nơi so tài của những cường giả bảo vệ hai vị lão nhân, xung quanh Đài Luận Võ có trận pháp cường đại bảo hộ, để tránh cho lực lượng tứ tán, tạo thành phiền toái không cần thiết.

Bọn họ đi tới một nơi rộng rãi, Đài Luận Võ được xây dựng ở trung tâm, trong nháy mắt Diệp Lăng cảm giác được có vô số thần niệm bảo phủ nơi này, là những cường giả muốn nhìn hắn và Thanh Mộc đạo nhân chiến đấu.

Thanh Mộc đạo nhân điểm mũi chân một cái bay lên lôi đài, Diệp Lăng cũng mỉm cười, thân hình mềm mại bay lên.

Hai người đứng ở trên lôi đài, Thanh Mộc đạo nhân vung tay, trong tay lặng lẽ xuất hiện một thanh trường kiếm Thanh Phong dài ba thước, thân kiếm lóe ra ánh sáng mờ mịt, một cổ lực lượng dương cương lặng yên tràn ra.

Thần sắc Diệp Lăng khẽ động, Thanh Mộc đạo trưởng này đúng là có thực lực, thủ đoạn không tệ, tối thiểu ở trong Kim Đan Kỳ đã coi như không tệ rồi.

"Tiểu hữu, lẽ nào ngươi không có pháp bảo sao?" Thanh Mộc đạo nhân nhìn thấy trên tay của Diệp Lăng không có gì, hơn nữa trên mặt lại không chút đề phòng nào, cho nên không khỏi thắc mắc mà hỏi.

Diệp Lăng lắc đầu: "Đạo trưởng cứ việc động thủ là được."

Mặc dù lời này của Diệp Lăng không có tính công kích gì, nhưng trong lòng Thanh Mộc đạo trưởng lại sinh tức giận. Tốt, một tên tiểu tử như ngươi, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi lại vẫn sĩ diện, bây giờ để cho ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của ta.

Hưu hưu, Thanh Mộc đạo trưởng di chuyển, trường kiếm trong tay đột nhiên khiêu một cái, bỗng nhiên trên mũi kiếm xuất hiện một tia sáng kinh thiên, cuồn cuộn như ánh sáng của mặt trời, rực rỡ loá mắt.

Thân hình Diệp Lăng vẫn bất động như trước, mà mũi kiếm của Thanh Mộc Đạo trưởng ở đối diện cũng đã tới trước mặt hắn.

"Tiểu tử này không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ? Thực lực của Thanh Mộc đạo trưởng là mạnh nhất trong chúng ta, tiểu tử này vẫn còn trẻ, xem ra là không có tu vi không có thực lực rồi."

"Đúng vậy, nếu không sao lại đứng ngốc một chỗ mà không động, xem ra phải thua rồi."

Giữa không trung, từng đạo thần niệm đan vào nhau, bọn họ cũng không coi trọng Diệp Lăng, dù sao tuổi Diệp Lăng quá nhỏ, mà Thanh Mộc đạo trưởng lại là người có tu vi mạnh nhất trong số họ.

"Tiểu tử! Đừng làm ra vẻ nữa! Còn không mau ra tay!" Thanh Mộc đạo trưởng hét lớn một tiếng, giọng nói ù ù.

Diệp Lăng ở đối diện lại mỉm cười, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp một cái, một kiếm đâm tới của Thanh Mộc đạo trưởng lại bị kẹp giữa ngón tay Diệp Lăng.

"Cái gì! Không thể! Làm sao có người có thể dùng tay kẹp linh khí được!"

"Cái này không thể! Khí lực của hắn không thể cường đại như thế, một kiếm này nhất định sẽ chém mất ngón tay của hắn, không tin cứ chờ xem."

"Đúng, tuyệt đối sẽ không có người nào có thể tiếp được một kiếm toàn lực của Thanh Mộc đạo trưởng."

Những người dùng thần niệm này vốn không thể cảm nhận được sự cường đại của Diệp Lăng. Trên đầu của Thanh Mộc đạo trưởng đã toát mồ hôi, chuẩn bị thi triển toàn bộ linh lực ra.

"Tránh ra cho ta!" Thanh Mộc đạo trưởng quát lớn, một khí tức kinh thiên phóng lên cao, mà phía sau lão, vậy mà xuất hiện một mặt trời, rực rỡ không gì sánh được.

"Cửu Dương Kiếm Pháp, Kiếm Xuất Nhật Lạc!"

Ầm, linh lực trong cơ thể của Thanh Mộc đạo trưởng đang thiêu đốt, cuối cùng lực lượng cường đại đã đánh văng ngón tay của Diệp Lăng ra, tóc bạc phiêu phiêu, không gió mà bay, mà áo choàng trên người lão cũng bay phất phới.

Đăng đăng đạp, đầu ngón chân của Thanh Mộc đạo trưởng xoay chuyển, trường kiếm trong tay bỗng nhiên lại đồng nhất, một kiếm này, lại huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh, đánh giết tới chỗ Diệp Lăng.

Sắc mặt Diệp Lăng vẫn như thường: "Một kiếm ra vạn kiếm, đã đạt đến cảnh giới kiếm đạo, đáng tiếc muốn chống lại ta vẫn quá yếu."

Ùng ùng, kiếm quang như sấm, điên cuồng giết tới chỗ Diệp Lăng, Thanh Mộc đạo nhân cũng điên cuồng giống như kiếm quang đang lướt tới vậy.

"Mặc cho ngươi có hàng vạn hàng nghìn kiếm ảnh, ta dốc hết sức phá là được!" Diệp Lăng cười nhạt, bỗng nhiên cánh tay phải vung ra, điên cuồng đánh tới chỗ của Thanh Mộc đạo trưởng, trong cơ thể bảy viên Kim Đan đang điên cuồng xoay tròn.

Cổ lực lượng mà Diệp Lăng phóng ra giống như rồng hút nước, hai mắt Diệp Lăng sáng như kim quang, thần uy mênh mông không gì sánh được.

Ầm ầm!

Kiếm quang chạm vào nắm đấm của Diệp Lăng, bụi khói bay đầy trời, nhưng theo đó lại tản ra, một đạo thân ảnh đứng nghiêm trên Đài Luận Võ, chính là Diệp Lăng.

Mà ở đối diện Thanh Mộc đạo trưởng lại nửa quỳ trên Đài Luận Võ, hai mắt không còn ánh sáng, lão thua, ngay cả ba chiêu cũng không chống đỡ được, vậy mà lại thua bởi một người thanh niên.

Mọi người và hai vị lão nhân đều hít vào ngụm khí lạnh, tên này quá biến thái đi, vậy mà lại có thực lực cường đại như vậy, quả thực không thể tin được.

“Cửu Dương Kiếm Pháp của ngươi vẫn còn quá non, Cửu Dương Kiếm Pháp của Lữ Đồng Tân lấy dương cương làm chủ, cảnh giới tối cao của kiếm này là Kiếm Xuất Nhật Lạc, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tuy kiếm là quân tử thế nhưng người cũng là sinh linh bách vật."

"Không được cuồng mãnh, phải học được biến thông, phải thành thạo chuyển hóa giữa lùi và tiến, như vậy thực lực kiếm pháp của ngươi mới đột phá."

Diệp Lăng nâng Thanh Mộc đạo trưởng đang quỳ nửa người trên đất dậy, Thanh Mộc đạo trưởng nghe được câu này, nhất thời đôi mắt phát sáng.

"Tiểu hữu làm sao biết kiếm pháp của ta là truyền thừa từ lão tổ Lữ Đồng Tân?" Thanh Mộc đạo trưởng vô cùng kích động, kiếm pháp của lão vẫn chưa có người nào biết truyền thừa từ ai.

Diệp Lăng cười khẽ: "Kiếm pháp của Lữ Đồng Tân đều do ta chỉ điểm mà ra, ngươi nói thử xem?"

Cái gì!

Thanh Mộc đạo trưởng hoảng hốt trong lòng, trực tiếp quỳ trên đất: "Vãn bối tham kiến tiền bối, có nhiều mạo phạm xin cho chuộc tội!"

Thanh Mộc đạo trưởng cũng không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Diệp Lăng, hơn nữa lão cũng tin tưởng, gia hỏa trẻ tuổi này chính là một lão quái vật.

Diệp Lăng lắc đầu: "Cái gì mà tiền bối với vãn bối, ta đã không phải là chính ta nữa, chúng ta vẫn nên lấy vai vế ngang hàng mà nói chuyện đi."

Thanh Mộc đạo trưởng nghe được lời của Diệp Lăng, trong lòng càng nhấc lên sóng to gió lớn, nghe Diệp Lăng nói như thế, lẽ nào hắn là vị tiên nhân nào chuyển thế?

Bình Luận (0)
Comment