Trong lòng Thanh Mộc đạo nhân nhấc lên sóng biển cuồn cuộn, đồng thời hai vị lão nhân cũng thầm kinh hãi, thực lực của tên gia hỏa này thật là quá mạnh mẽ, trong mắt bọn họ Thanh Mộc đạo nhân giống như một vị thần, nhưng ngay cả hai chiêu của tên này cũng không đỡ nổi.
"Không tồi không tồi, thực lực của tiểu hữu thật sự làm cho người ta chấn động."
Hai vị lão nhân vỗ tay, giữa không trung từng đạo thần niệm đáng sợ cũng hoàn toàn bị chấn động. Quá mạnh mẽ, tu vi của Diệp Lăng quá mạnh mẽ, lão tổ Kim Đan đỉnh phong, vậy mà cũng không chống được hai chiêu của hắn.
Thanh Mộc đạo nhân rời đi, chẳng qua lão có nói nhất định sẽ đến tìm Diệp Lăng, khiêm tốn xin chỉ giáo một phen. Diệp Lăng gật đầu, đời sau của người hắn quen, có thể giúp nhất định hắn sẽ giúp.
Bên trong gian phòng, sắc mặt của hai vị lão nhân nghiêm túc, nói rất nhiều chuyện với Diệp Lăng, về những chuyện không quan trọng hay những chuyện to lớn,...
Mãi cho đến cuối cùng, hai vị lão nhân rốt cuộc nói với Diệp Lăng một nhiệm vụ, thay vì nói nhiệm vụ, không bằng nói là xin giúp đỡ.
Thấy được thực lực chân thật của Diệp Lăng, lão nhân phát hiện lấy thực lực của Diệp Lăng đủ để có địa vị ngồi ngang hàng với bọn họ, dù sao thủ đoạn của Diệp Lăng rất giống tiên nhân.
Sắc trời đã mờ tối, Diệp Lăng đi ra khỏi gian phòng, lão nhân phái người tiễn Diệp Lăng ra ngoài. Dù sao tuổi tác của hai vị lão nhân đã cao, không thể trò chuyện trong thời gian dài.
"Diệp tiên sinh, tôi gọi là Thôi Nham, nếu như ở Đế Đô mà có xảy ra chuyện gì có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ chạy tới ngay." Vừa nói xong, người đàn ông mặc âu phục kia đã đưa cho Diệp Lăng một tấm danh thiếp.
Diệp Lăng gật đầu, nói câu cảm ơn. Hắn cảm thấy, bản thân hắn vĩnh viễn sẽ không dùng tới mạng lưới giao thiệp của Thôi Nham này, nhưng có thể kết bạn với một người như vậy, hắn vẫn muốn tận lực kết bạn, nhiều bạn thì đường dễ đi chứ sao.
Ra khỏi nơi ở của Thủ trưởng, Thần Phong đứng trên ngăn che màu trắng, bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Lăng, nhất thời con mắt của anh sáng lên, vội vàng nhảy xuống, đi tới chỗ Diệp Lăng.
"Thế nào Diệp Lăng? Nói chuyện với hai vị Thủ trưởng như thế nào rồi?" Thần Phong có chút khẩn trương vội vàng hỏi.
Thần Phong đã quá hiểu tính cách của Diệp Lăng, đó chính là không sợ trời không sợ đất, vạn nhất mạo phạm hai vị lão nhân, thật đúng là không xong, tuy thực lực Diệp Lăng cường đại, nhưng dù sao cũng đang sinh hoạt trong thế tục.
Diệp Lăng lắc đầu: "Tên hỗn đản này miệng của anh sao lại nhanh giống như quần bông quấn trên thắt lưng thế, chớp mắt đã bóc trần tôi, còn khen tôi, khen em gái anh."
"Ai ai, cái tên này, tôi không khen cậu sao cậu có thể lên chức tướng quân này được? Chẳng lẽ cậu cho rằng một người bình thường có thể trở thành tướng quân của Cục Dị Năng sao? Mẹ nó, cho lợi ích cậu còn ghét bỏ."
Thần Phong cũng nóng nảy, cái tên này, thực sự coi lòng tốt của anh như lòng lang dạ thú, cậu đã quên lúc tôi tự cầm giấy chứng nhận đến cho cậu, cậu đã vui mừng biết bao sao?
Diệp Lăng lắc đầu: "Bỏ đi bỏ đi, chuẩn bị đồ đạc, tôi chuẩn bị ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài? Ra nước ngoài cái gì?" Thần Phong nhất thời sững sờ, có ý gì, chẳng lẽ là có nhiệm vụ?
Diệp Lăng gật đầu: "Có một tên khốn kiếp trộm số liệu tuyệt mật của nước ta sau đó chạy tới nước Mỹ, vả lại còn có cường giả hộ tống. Vì ngăn cản gã, đã có ba cường giả Trúc Cơ Kỳ chết, cho nên hai vị lão nhân mới để cho tôi qua đó, cầm số liệu tuyệt mật về."
Sau khi Thần Phong nghe xong thì gật đầu, sắc mặt cũng ngưng trọng, số liệu tuyệt mật kia có quan hệ trọng đại, không thể xảy ra sai sót được: "Tôi cũng nghe nói đến chuyện này, trong đó có một vị cường giả còn là người của Cục Dị Năng."
"Thế nào, có cần tôi đi qua cùng cậu không?" Thần Phong hỏi.
Diệp Lăng lắc đầu: "Không cần, vạn nhất anh đi qua với tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đơn giản chính là liên lụy, để một mình tôi đi thôi, cho dù gây ra họa lớn cũng có thể một mình chạy trốn."
"Hơn nữa ý nghĩa việc anh đi cùng tôi và việc tôi đi một mình không giống nhau, anh đi sẽ tạo thành áp lực cho nhà nước, mà tôi lại không phải đại biểu cho Hoa Hạ."
Cho dù thế nào đi nữa Thần Phong cũng là Cục trưởng Cục Dị Năng khẳng định hồ sơ của anh đều đã được lưu lại ở các quốc gia, một khi xảy ra chuyện gì, sẽ tạo áp lực cho quốc gia.
Mà bản thân hắn đi, cho dù xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì một mình hắn chịu tiếng xấu, không để liên lụy đến quốc gia.
"Được rồi, lúc nào thì xuất phát?" Thần Phong gật đầu, anh cũng hiểu lời Diệp Lăng nói. Hơn nữa anh đi cùng Diệp Lăng, quả thực sẽ trở thành trói buộc của hắn.
Ngay cả cường giả Trúc Cơ Kỳ cũng đã chết vài người, một võ giả Tiên Thiên như anh đúng là không đáng nhắc tới. Huống hồ Dị Năng Giả ở nước Mỹ cũng rất mạnh, sợ rằng ngay cả anh cũng khó bảo vệ bản thân anh, cuối cùng cũng sẽ liên lụy đến Diệp Lăng.
"Ngày kia, đã đặt vé máy bay rồi, hai ngày này tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà để sắp xếp một chút." Diệp Lăng trầm giọng nói.
Thần Phong gật đầu, thời gian còn một ngày, có thể sắp xếp xong chuyện trong nhà, chẳng qua đối với Diệp Lăng mà nói, lên đến cấp bậc của hắn, mặc kệ đến nơi nào cũng trở thành vũ khí hủy diệt.
Xem ra nước Mỹ sẽ phải gặp khó khăn rồi, nhất thời Thần Phong cười hì hì. Anh nghĩ đến lúc đó Diệp Lăng quậy cho toàn bộ nước Mỹ long trời lở đất, trong lòng của anh đã kích động rồi.
Vào ban đêm, Diệp Lăng gọi điện thoại cho Táng Hoa và Trầm Nguyệt Tâm, nói cho hai người biết hắn sẽ đi Mỹ, để cho hai người chăm sóc người nhà thật tốt, rất nhanh thôi hắn sẽ trở về
Chẳng qua Diệp Lăng chiếm được vui mừng ngoài ý muốn, đó chính là Trầm Nguyệt Tâm còn nửa tiếng nữa là sẽ đến Đế Đô.
"Sách sách, đã lâu không làm loại chuyện đó, hì hì, lần này ông đây phải thoải mái đủ mới được!" Diệp Lăng xoa tay.
Môt tiếng sau, Trầm Nguyệt Tâm đã đến, đi tới khách sạn mà Diệp Lăng đang ở, cô mặc một bộ đồ đen, làm tôn lên mị lực mê người của cô.
"Hì hì, vợ ơi! Sao em lại đến Đế Đô, biết nhớ anh rồi sao?" Diệp Lăng trực tiếp ôm lấy Trầm Nguyệt Tâm, cười hì hì nói.
Trầm Nguyệt Tâm cũng không giãy giụa, tức giận nói: "Anh còn có mặt mũi nói lời này à, em đây không phải sợ anh làm chuyện liều lĩnh gì sao, tới để chấn tràng diện cho anh, dù sao cũng là lần đầu anh đến Đế Đô, em sợ xảy ra chuyện gì."
"Hì hì, cảm ơn bà xã đại nhân đã quan tâm, chẳng qua em tới chậm, anh đã sớm làm chuyện liều lĩnh rồi." Diệp Lăng cười hì hì.
Trầm Nguyệt Tâm sửng sốt: "Chuyện liều lĩnh gì?"
"Cũng không cái gì, chính là chặt ngón tay của Khương Tiểu Bạch sau đó lại đánh Giang Du một trận thôi."
"Còn thu Diệp Vô Đạo làm đệ tử, nói chung hai ngày nay trôi qua rất đặc sắc."
Thật ra Diệp Lăng lại không cảm thấy chuyện này có gì cả, nhưng Trầm Nguyệt Tâm lại ngây người, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy khiếp sợ.
"Anh! Anh đúng là người không để cho người khác yên tâm được mà." Trầm Nguyệt Tâm vỗ đầu một cái.
Khương Tiểu Bạch, Giang Du, đây chính là hai đại công tử đó, hơn nữa thế lực sau lưng rất cường đại, tên này thì lợi hại rồi một lần đã đắc tội với hai người này, hơn nữa còn là thâm cừu đại hận.
"Được rồi, anh đi rồi em nên cẩn thận với Khương Tiểu Bạch, anh sợ hắn sẽ ra tay với các em." Diệp Lăng hơi quan tâm nói.
Nhưng Trầm Nguyệt Tâm ở trong lòng Diệp Lăng thì nhẹ nhàng cười: "Không sao, chỉ là một tên Khương Tiểu Bạch mà thôi, nhấc không ra cái sóng gió gì đâu."
Trầm Nguyệt Tâm là ai, đường đường Tổng tài kiêm Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Hoa Mỹ, là quái vật có tài sản gần 100 tỷ, dõi mắt ra giới tài chính này đều là tồn tại đứng đầu.
Chỉ là một Khương Tiểu Bạch mà thôi, Trầm Nguyệt Tâm còn chưa để vào mắt.
Diệp Lăng gật đầu: "Tiếp đó, chúng ta không phải nên làm một chút chuyện không thích hợp cho thiếu nhi sao?"