Một đêm ôn nhu qua đi, Trầm Nguyệt Tâm tạm thời đi đến công ty ở Đế Đô, sau khi đã sắp xếp tốt mọi chuyện lại đi dạo với Diệp Lăng, đi trung tâm thương mại mua ít đồ cần thiết.
Bên trong trung tâm thương mại ở Đế Đô, Trầm Nguyệt Tâm và Diệp Lăng đi loanh quanh, muốn mua mấy bộ quần áo, dù sao cũng là ra nước ngoài, mua mấy bộ quần áo để thay đổi là cần thiết.
"Vợ à! Quần áo để tự anh mua là được, đi dạo như thế này mệt mỏi quá." Diệp Lăng kháng nghị nói, theo phụ nữ đi dạo phố chính là chuyện mệt nhất trên đời.
Diệp Lăng đường đường là cường giả bảy viên Kim Đan, bạn để hắn giết rồng hắn cũng dám đi, nhưng lúc này mới đi dạo nửa giờ thôi, hắn cũng đã có chút chịu không nổi, hai chân có chút ê ẩm rồi.
"Đi dạo phố hủy tu vi a." Diệp Lăng bĩu môi, bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm cũng khẽ mỉm cười một cái.
Mấu chốt chính là, đi dạo với Trầm Nguyệt Tâm hơn nửa giờ, Trầm Nguyệt Tâm đã mua hơn mười túi đồ, bao lớn bao nhỏ, Diệp Lăng đã xách đầy tay rồi.
Về phần Diệp Lăng ngay cả đôi tất cũng chưa được mua, dùng lời của Trầm Nguyệt Tâm nói, trước mua xong cho cô đã, sau đó sẽ chọn lựa thật tốt, cuối cùng sẽ mua cho hắn món đồ có chất lượng cao.
Đối với lời này, thật ra Diệp Lăng vốn không tin, đoán chừng đến lúc đó sẽ ngẫu nhiên mua cho mình vài món, cái gì mà mua đồ có chất lượng cao, hoàn toàn không có khả năng.
Hai người đi dạo, đột nhiên ở trước mặt đi tới một cô gái có dáng dấp thanh tú, chẳng qua trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lại có một tia cao ngạo không dễ gần.
Bên cạnh người phụ nữ này là một người đàn ông trung niên bụng bia, bụng bia rất lớn, trên cổ đeo một sợi dây chuyền phật châu phỉ thúy.
"A..., đây không phải là Diệp Lăng ư, sao anh lại đến Đế Đô rồi hả?" Người phụ nữ nhìn thấy Diệp Lăng nhất thời vui mừng cười nói.
Diệp Lăng sững sờ, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện một đoạn trí nhớ, cô gái này là bạn học THCS của hắn, trước đây chính là hoa khôi, hơn nữa hắn còn theo đuổi cô ta, chẳng qua đã bị cô ta cự tuyệt.
" Ừ, không nghĩ tới có thể gặp cô ở chỗ này nha Tiểu Mỹ." Diệp Lăng mỉm cười.
Tiểu Mỹ kia nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm bên cạnh Diệp Lăng, thì hai con mắt sáng lên, nhất thời cười nhạt: "Sách sách, nghe nói bây giờ anh sống không được tốt lắm, sao lại tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy?"
"Cô ta sẽ không phải là tiểu phú bà bao nuôi anh chứ? Ha ha." Tiểu Mỹ che miệng cười châm chọc.
Nhất thời sắc mặt Trầm Nguyệt Tâm trầm xuống, vừa muốn nói gì đó, Tiểu Mỹ ở đối diện lại vội vã xua tay: "Thật xin lỗi, con người của tôi chắc anh cũng biết, thích nói thật, ngàn vạn lần đừng để ý."
"Không sao, vị bên cạnh cô là cha của cô sao?" Diệp Lăng cũng khẽ cười nói.
Tiểu Mỹ sững sờ, khuôn mặt nhất thời tối lại, sắc mặt của tên mập mạp bên cạnh cô ta cũng tái xanh. Cái quái gì vậy, ánh mắt gì đây, dáng vẻ của gã rất giống một người cha sao?
"Mắt của anh bị gì thế hả, đây là Darling của tôi!" Tiểu Mỹ ỏn à ỏn ẻn nói, sau đó ôm thật chặt cánh tay của gã mập mạp, bộ ngực cũng hung hăng chen lấn vào.
Diệp Lăng trợn to con mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được: "Tiểu Mỹ! Lẽ nào cô thiếu thốn tình thương của cha sao?"
Phốc, Trầm Nguyệt Tâm nhất thời cười ra tiếng, sau đó vội vã xua tay: "Ngại quá, nhịn không được, xin lỗi xin lỗi."
Tên gia hỏa bị Diệp Lăng nói thành tình thương của cha kia triệt để đen mặt: “Tên này, mày có giáo dưỡng không vậy? Vừa nhìn liền biết một tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu, dựa vào phụ nữ ăn chùa uống chùa?"
"Mỹ nữ, tôi thấy cô bao nuôi hắn, còn không bằng đi tìm một con vịt, cô xem hắn đi, muốn thân hình không có thân hình, lại còn gầy như vậy, vừa nhìn liền biết dinh dưỡng không đầy đủ, sách sách, thật không biết có thể thỏa mãn cô không."
Gã mập mạp tình thương của cha kia nói không chút lưu tình, trực tiếp phản kích, Tiểu Mỹ ở bên cạnh thì trực tiếp cao ngạo ngẩng đầu lên.
Sau khi Trầm Nguyệt Tâm nghe xong cũng không gấp, chỉ nhẹ nhàng cười cười: "Người đàn ông này nha, chỉ dùng mới biết được, tôi cảm giác rất tốt, chẳng qua tôi nhìn nữ nhân bên cạnh ông, cũng không phải món hàng tốt gì."
"Cũng không biết là hàng nát đã qua tay bao nhiêu người, ông vẫn nên cẩn thận hình tượng của ông đi, nếu không vạn nhất có một ngày đụng đến một tên ăn mày tới nói ông cường bạn gái trước của hắn, ông không phải sẽ rất choáng váng sao?"
Lời này của Trầm Nguyệt Tâm vô cùng sắc bén, Tiểu Mỹ nhất thời nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi nói : "Mày cái đồ đĩ này, bao nuôi đàn ông, miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy, thật đúng là giống một con hồ ly tinh."
Cô ta vừa dứt lời, Trầm Nguyệt Tâm trực tiếp giơ tay lên, tát một cái lên mặt của Tiểu Mỹ, nhất thời trên mặt của Tiểu Mỹ xuất hiện bàn tay năm ngón.
"Mày! Mày dám đánh tao!" Tiểu Mỹ bụm mặt không thể tin được nói, người phụ nữ này vậy mà dám đánh cô ta?
Nhất thời tên mập mạp bên cạnh Tiểu Mỹ cũng muốn động thủ, kết quả Diệp Lăng trực tiếp chắn trước mặt gã, mỉm cười nói.
"Chuyện của phụ nữ tôi nghĩ vẫn không nên tham gia thì tốt hơn, ông nói đúng không? Một người đàn ông gia nhập vào, nếu như ra tay với phụ nữ, nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt đó!"
Mập mạp nhìn Diệp Lăng đang cười nhạt ở trước mắt này, đột nhiên cảm giác lạnh cả người, giống như bị dã thú khát máu theo dõi.
"Mày! Tốt! Mày chờ đó!" Mập mạp nói xong, trực tiếp muốn lấy điện thoại gọi đi, nhưng vào lúc này, đột nhiên ánh mắt của gã sáng lên, thấy được một đôi nam nữ ăn mặc khéo léo đang đi tới đây.
Mập mạp cũng không dây dưa với Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm, mà là một đường chạy chậm đến bên cạnh đôi nam nữ kia, vẻ mặt nịnh nọt.
"Lý tổng, hôm nay sao lại rảnh rỗi đi dạo với phu nhân vậy, có thể nhìn thấy Lý tổng ở nơi này, thực sự là có duyên."
Mập mạp trực tiếp đưa hai tay ra cầm lấy tay của Lý tổng, vẻ mặt kích động cười nịnh nọt nói.
Mà Lý tổng này chính là một trong những lão tổng có tiếng tăm lừng lẫy ở Đế Đô, tài sản gần mười tỉ, cuộc sống giàu có bây giờ của mập mạp đều dựa vào một ít việc làm ăn với công ty Lý tổng này.
Lý tổng nhìn thấy mập mạp thì cũng cười cười: "Ừ, thực sự là đúng dịp, không nghĩ tới ở nơi này lại tình cờ gặp được ông, ông đi với người nào vậy?"
Mập mạp vội vã chỉ Tiểu Mỹ ở bên cạnh Diệp Lăng, sau khi Lý tổng nhìn thấy mấy người Tiểu Mỹ, nhất thời trên mặt xuất hiện nụ cười, nhanh chóng đi tới chỗ Tiểu Mỹ.
"Sao đây? Lý tổng này nhìn trúng Tiểu Mỹ? Được! Chỉ cần hắn có ý tứ này, mình biết phải làm gì rồi!"
Mập mạp âm thầm quyết định trong lòng, cũng vội vã đi theo.
Trên mặt của Lý tổng và phu nhân cũng đều nở nụ cười, đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Mỹ, hăng hái đưa hai tay ra: "Trầm tổng cũng ở đây sao, thực khéo nha, một thời gian dài cũng không thấy cô."
"Ông là?" Trầm Nguyệt Tâm nhìn Lý tổng có chút quen mắt, chẳng qua lại không nhớ rõ, cô đã gặp rất nhiều người giàu có, cho nên không có khả năng có thể nhớ rõ từng người được.
Lý tổng cũng không xấu hổ: "Trầm tổng là người bận rộn như vậy tất nhiên không nhớ rõ một nhân vật nhỏ như tôi rồi, tôi là Lý Siêu chủ của công ty Đỉnh Thịnh, đây là vợ tôi, chúng ta đã gặp trong bữa tiệc trước đó, Trầm tổng vẫn còn nhớ chứ?"
Lời nói vừa nói ra, Trầm Nguyệt Tâm liền gật đầu, mỉm cười, đưa tay ra nắm tay hai người.
"Không biết Trầm tổng ở chỗ này làm gì vậy? Cô có quan hệ với mập mạp sao? Tôi vẫn chưa nghe gã nói qua." Trên mặt Lý tổng vẫn nở nụ cười.
Một bên tên mập mạp nhất thời ngẩn ra, xong đời, lần này vậy mà đá trúng tấm thép!
Tên mập mạp dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm, đừng nói, bằng không gã liền xong đời.
"Tôi cũng muốn cùng người ta có quan hệ gì đó, chẳng qua rất đáng tiếc, người ta chê người đàn ông của tôi nghèo, lại mắng tôi ti tiện, Trầm Nguyệt Tâm tôi đây sao có thể trèo cao." Trầm Nguyệt Tâm cười lạnh nói.
Mà sau khi mập mạp nghe được lời này của Trầm Nguyệt Tâm, nhất thời dưới chân mềm nhũn, kém chút nữa là tê liệt ngã xuống trên mặt đất.