Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 275 - Chương 275: Sự Kiện Cướp Máy Bay

Chương 275: Sự kiện cướp máy bay

Trầm Nguyệt Tâm vừa nói xong, trong nháy mắt gã mập mạp kia liền choáng váng, sau khi gã nghe được tên của Trầm Nguyệt Tâm, cuối cùng cũng đã nghĩ ra tại sao mình lại có chút quen mặt khi nhìn Trầm Nguyệt Tâm.

Đường đường là Tổng tài của Hoa Mỹ, là xí nghiệp nằm trong mười vị trí đầu trong top 500 xí nghiệp đứng đầu thế giới, nếu đổi tài sản thành tiền Hoa Hạ sẽ là con quái vật khổng lồ đứng đầu, vậy mà lại có thể thành phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng sao.

Ba, gã mập mạp đánh lên mặt mình một cái tát, hối hận không gì sánh được, tại sao miệng của mình lại tiện như thế.

Lý Siêu nghe được lời của Trầm Nguyệt Tâm, nhất thời sắc mặt hơi thay đổi, lập tức nở nụ cười: "Nếu tên mập này ngay cả Trầm tổng chúng ta cũng khinh bỉ như vậy, như vậy Lý Siêu tôi tất nhiên cũng không được coi là cái gì."

"Vị thần lớn như gã, Đỉnh Thịnh tôi lại là miếu nhỏ tất nhiên sẽ không chứa nổi gã, xem ra sau này công ty tôi giao công việc cho cấp dưới, phải cẩn thận một chút mới được."

Lý Siêu là ai, là người giàu có có tài sản 10 tỷ, kẻ khôn khéo như hắn nhìn thấy sắc mặc Trầm Nguyệt Tâm đã biết nên nói như thế nào.

Nhất thời gã mập mạp run chân, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt đưa đám, xong đời, triệt để xong đời rồi.

Đắc tội Lý tổng không nói, còn đắc tội với xí nghiệp đứng đầu Hoa Hạ, lúc này đây toàn bộ mọi chuyện đều do Tiểu Mỹ ban tặng!

Trầm Nguyệt Tâm cười mỉm, chào hỏi Lý Siêu rồi xoay người rời đi. Lý Siêu cũng cười nhạt, một lão tổng của một công ty nho nhỏ, vậy mà lại dám khinh bỉ Tổng tài Hoa Mỹ, đây không phải là muốn chết sao.

Lý tổng cũng đi, chỉ để lại mập mạp khóc không ra nước mắt, con mắt của gã hoàn toàn trợn tròn ra, lần này triệt để xong rồi, đắc tội Lý tổng, lại đắc tội với Trầm Nguyệt Tâm, về sau ở thương giới còn có đường để gã sống sao?

Bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, bên trong xe Maserati của Trầm Nguyệt Tâm, Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười nhìn Diệp Lăng.

"Em phát hiện trước kia anh có rất nhiều phụ nữ nha, nói đi, rốt cuộc là anh giấu diếm chúng em mấy người?"

Trầm Nguyệt Tâm cười, nhưng Diệp Lăng lại cảm thấy sợ hãi, lập tức cười hì hì nói: "Nói cái gì đó! Anh là một người đàn ông thành thật đáng tin cậy, danh dự của anh chính là 100 điểm đó!"

"Hơn nữa, Diệp Lăng anh sao có thể coi trọng loại phụ nữ kia được, một khuôn mặt bôi nửa tầng phấn, giống như quỷ vậy."

Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu cười khổ, người này a, tại sao mình lại có cảm giác lần đi Mỹ này của hắn có chút không yên ổn đây.

Maserati màu trắng phóng nhanh như bay. Bên trong trung tâm thương mại, Tiểu Mỹ vội vã đỡ mập mạp đứng đậy, còn chưa lên tiếng thì mập mạp đã tát cô ta một cái.

"Đều là tại người đàn bà phá của cô gây họa, tôi muốn giết cô!" Mập mạp rất nhanh đã nổi điên rồi, sự nghiệp đóng cửa chính là thất bại lớn trong đời gã, mà tất cả đều do người phụ nữ trước mặt này tạo thành.

Ngày hôm sau, Trầm Nguyệt Tâm tiễn Diệp Lăng tới sân bay, nhìn thấy máy bay cất cánh, bay lượn trên bầu trời xanh biếc, lúc nay Trầm Nguyệt Tâm mỉm cười, xoay người rời đi.

Trong khoang hạng nhất, Diệp Lăng nửa nằm nghỉ ngơi, máy bay bay lên phát ra tiếng ong ong, làm cho mọi người có một loại cảm giác không an toàn.

Đối với người khác mà nói, chỉ có hai chân chạm đất mới có cảm giác thực sự an toàn, chẳng qua đối với Diệp Lăng mà nói, hắn đã có bảy viên Kim Đan, hoàn toàn không chú ý đến cảm giác này.

"Xin chào tiên sinh, xin hỏi có cần đồ ăn nước uống gì không ạ?" Một tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới bên cạnh Diệp Lăng khẽ cười nói.

Diệp Lăng gọi một ly nước trái cây, hắn không đói bụng, chẳng qua là muốn uống một chút nước mà thôi.

Tiếp viên hàng không gật đầu, lấy nước trái cây ra, lúc đang muốn đưa cho Diệp Lăng, đột nhiên máy bay rung lắc dữ dội, tiếp viên hàng không ngã lên người Diệp Lăng, ly nước trái cây kia cũng trực tiếp đổ lên người của Diệp Lăng.

"Tiên sinh! Thật ngại quá! Thực sự xin lỗi, xin lỗi ngài, cũng xin ngài tha lỗi..." Nữ tiếp viên hàng vẫn chưa nói dứt lời, đột nhiên trong buồng máy bay vang lên tiếng đô đô.

"Khụ khụ, chào các vị, cũng xin các vị hành khách duy trì sự im lặng, chúng tôi đã thành công cướp được chiếc máy bay này, cũng xin chư vị phối hợp, chúng tôi sẽ không thương tổn đến các người."

"Chẳng qua nếu như các người không phối hợp, như vậy tự gánh lấy hậu quả!"

Một giọng nói lạnh băng dùng tiếng Hoa Hạ vang lên, tất cả hành khách cùng với tiếp viên hàng không đều choáng váng, lời này đại biểu cho chiếc máy bay này đã bị cướp, hơn nữa hậu quả còn rất nghiêm trọng.

"Tất cả đứng lên cho tao, nếu không nghe lời, tao đánh chết các người!"

Một gã đàn ông vùng Trung Đông cầm súng tự động đi vào trong khoang hạng nhất, gương mặt tràn đầy vẻ hung ác.

"Ui, vậy mà lại chơi trò kích thích ở đây, làm gì? Hành khách khoang hạng nhất có loại phục vụ này sao? Ha ha! Ông đây cũng muốn hưởng thụ một chút!" Vừa nói xong kẻ cướp liền kéo tiếp viên hàng không trên người Diệp Lăng lên.

Nữ tiếp viên hàng không kêu lên, Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy, chẳng qua nòng súng đen ngòm kia đã trực tiếp chỉa vào đầu Diệp Lăng.

"Ngồi xuống cho lão tử, nếu không tao nổ súng bắn bể đầu mày!" Kẻ cướp máy bay lấy súng chỉa vào đầu Diệp Lăng hung hăng nói.

Sau đó gã liền hung hăng hôn một ngụm vào mặt của tiếp viên hàng không đang trong ngực gã, rồi cười ha hả lên, tiếp viên hàng không bị ép buộc kia mặt tràn đầy nước mắt, ánh mắt ủy khuất, nhìn Diệp Lăng xin giúp đỡ.

Diệp Lăng hít sâu: "Tôi nghĩ các người vẫn nên thả vị tiểu thư này ra, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!

Kẻ cướp máy bay mang theo súng kia cười ha hả, cầm súng tự động nhét vào trong miệng Diệp Lăng trong mắt tràn ngập sát cơ.

"Người Hoa Hạ! Bọn mày nhất định sẽ trở thành lợi thế để chúng tao đàm phán, từ bỏ chống cự đi, nếu không bọn mày nhất định phải chết!"

Kẻ cướp máy bay cười ha ha, tiếp viên hàng không ở trong ngực kẻ cướp đã khóc lên, hoàn toàn bị dọa sợ rồi, làm tiếp viên đã bao nhiêu năm, cô ấy vẫn chưa gặp loại tình cảnh này.

Diệp Lăng gật đầu, nhún vai, chậm rãi ngồi xuống, kẻ cướp máy bay cho rằng Diệp Lăng trầm mặc là biểu thị sự đầu hàng, cười ha hả lên, hưng phấn không gì sánh được.

Nhưng đột nhiên, một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mắt tên cướp, mắt của tên cướp trợn to nhưng không phát hiện Diệp Lăng đã biến mất khi nào.

Sau một giây, đột nhiên tên cướp cảm giác được cổ họng gã bị một lực lượng to lớn bóp mạnh, sau đó bỗng nhiên lắc một cái, thân thể của gã mềm nhũn, trực tiếp nằm trên mặt đất, mất đi ý thức.

"A!" Tất cả người trong khoang hạng nhất đều hét toáng lên, Diệp Lăng vội vã giơ ngón trỏ che miệng, gương mặt ngưng trọng.

"Nếu như không muốn chết thì đừng lên tiếng!" Nói xong, Diệp Lăng đỡ tên cướp và tiếp viên hàng không kia lên ghế ngồi, sau đó hít sâu, im lặng đi ra khoang hạng nhất.

Trong khoang hạng nhất, từng người không phú thì quý đều trơ mắt nhìn Diệp Lăng đi ra khoang hạng nhất, trong mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng mãnh liệt.

"Lúc này đây, kế hoạch của chúng ta hoàn mỹ không gì sánh được, nhất định phải dùng toàn bộ người ở đây làm con tin, làm cho chính phủ Hoa Hạ và chính phủ nước Mỹ đi vào khuôn khổ, thả người đứng đầu của chúng ta ra!"

"Chúng ta là chiến sĩ không sợ chết, đến khi bọn họ thả người đứng đầu của chúng ta ra, chúng ta sẽ trực tiếp tự sát, làm thịt mọi người trên máy bay này, tận hiến cho tổ chức!"

Trên máy bay, một tên gia hỏa trên đầu quấn một cái khăn đang kích động rống to, vẫy tay nói.

Nhưng gã không phát hiện ra, đồng thời tất cả bọn chúng cũng không cảm giác được, một vị Tử Thần đang lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment