Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 276 - Chương 276: Cơ Trưởng Nổi Giận.

Chương 276: Cơ trưởng nổi giận.

Máy bay rạch ngang chân trời, bay lượn trên bầu trời xanh biếc, nhưng không ai biết rằng, một hồi sinh tử cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Tại nước Mỹ đã nhận được tín hiệu khác thường của máy bay, máy bay đã bay qua biển lớn, nhưng lại không bay theo lộ trình ban đầu.

“Nhanh, hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, gọi cho cơ trưởng của máy bay.” Nhân viên hàng không nước Mỹ khẩn trương, lần này đã xảy ra quá nhiều việc ngoài ý muốn rồi.

Trong lúc nước Mỹ bên kia đang hỗn loạn, thì bên này Diệp Lăng cũng đã đi đến khoang phổ thông, bước chân lảo đảo đi vào bên trong, rất tự giác giơ hai tay lên.

“Đại... Đại ca, tôi muốn đi vệ sinh, tôi sắp bị nghẹn chết rồi, vị đại ca đầu lĩnh kia đã cho phép tôi đi rồi.”

Diệp Lăng ngồi chồm hổm trên đất, gương mặt cầu xin, mà năm sáu người trong tổ chức kia lại khẩn trương dùng súng chĩa vào Diệp Lăng.

“Cái tên giảo hoạt, tao thấy mày đang giở trò bịp bợm thì có!” Một tên to con cười lạnh, trên tay cầm một khẩu súng tiểu liên đi về phía Diệp Lăng, họng súng đập lên đầu Diệp Lăng.

Ùm một tiếng, Diệp Lăng hét lên một tiếng rồi ngã xuống, người trong trong khoang phổ thông phát ra tiếng thét chói tai, nhưng sau khi tên to con kia cầm súng chĩa vào những người đang la hét, tình cảnh hỗn loạn mới dần biến mất.

“Ha hả, thật đáng buồn, nhân viên bảo vệ của bọn mày đều đã bị bọn tao đưa về chầu trời hết rồi, không còn ai có thể cứu bọn mày nữa đâu, tin tao đi, cho nên bọn mày vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn...”

Đột nhiên, đồng tử của tên to con đang cười ha hả kia bỗng nhiên co rụt lại, một đòn tấn công mạnh mẽ đánh vào vị trí trái tim của gã ta.

Thân thể to lớn chậm rãi ngã xuống, mấy tên to con còn lại thấy vậy, trong mắt lập tức hiện lên sự tức giận, nhưng sau đó, thân ảnh của người vừa té xuống ban nãy giờ đã biến mất không thấy bóng dáng.

Đùng, đùng, thân hình Diệp Lăng như một cơn gió thoáng chốc xuất hiện bên cạnh bọn chúng, mũi chân lướt nhẹ, giống như Phật Sơn Vô Ảnh Cước trong phim điện ảnh.

Đầu ngón chân đá chuẩn xác vào vị trí trái tim của bọn chúng, lực đạo mạnh đến mức khiến trái tim bọn chúng lập tức tê liệt, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người dường như đều đã bị đánh nát.

Nếu như giải phẫu những tên tội phạm này ra sẽ thấy, trong cơ thể của bọn chúng dường như nội tạn đã từng bị một sức mạnh to lớn đập nát.

Khoang phổ thông vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Lăng phát ra sức mạnh thần kì, nhìn những kẻ giống như Tử Thần kia đang từ từ ngã xuống, không có cả cơ hội phát ra tiếng kêu rên.

Diệp Lăng nhìn về phía đoàn người đang muốn hoan hô ăn mừng kia, hắn đưa ngón tay trỏ lên suỵt một tiếng, tê khó đối phó nhất, còn đang ngồi ở trong buồng lái kia kìa, tuyệt đối không thể để hắn ta phát hiện ra điều mờ ám.

Mọi người liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kích động, thậm chí có không ít người đã bật khóc, đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết a.

Diệp Lăng nhẹ nhàng tiến tới gần khoang điều khiển, có một bảo vệ hai mắt mở to nằm chết ở trên sàn, Diệp Lăng thở dài một hơi, cúi người xuống vuốt mắt lại cho anh ta.

Bên trong buồng lái, vị cơ trưởng trung niên đang dè dặt khống chế máy bay, trên đầu ông ta là một họng súng đen ngòm.

Mồ hôi lạnh từ trên trán ông ta chảy xuống, cơ trưởng rất khẩn trương, kinh nghiệm lái máy bay của ông ta rất phong phú, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Mà người ngồi ở bên cạnh ông ta, khuôn mặt chứa đầy nét cười: “Cơ trưởng tôn quý, chỉ cần ông làm theo kế hoạch của tôi, tôi đảm bảo sẽ không gây hại đến tính mạng của ông.”

“Dù sao cũng chỉ có ông mới có thể lái chiếc máy bay này, vào thời khắc nguy hiểm, người có năng lực nhất định sẽ bộc lộ ra tài hoa của mình .”

“Đây là kỹ năng sinh tồn mà Chúa ban cho loài người, tôi nghĩ ông cũng nên cảm tạ Chúa vĩ đại, sau đó ngả vào cái ôm của Chúa.”

Cơ trưởng miễng cưỡng gật đầu cười, nội tâm lại chửi ầm lên, Chúa cái rắm, cũng không biết Chúa của bọn chúng là loại ma quỷ nào, nhưng có thể khẳng định đó cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì.

Cơ trưởng ông đã từng nhận được giải thưởng cao nhất dành cho người lái máy bay, tư chất tâm lí cũng vô cùng cao, làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước người khác được chứ.

Hiện tại nếu không phải vì mày đang cầm súng chĩa vào đầu ông đây, ông đây nhất định sẽ liều mạng với mày, đây là việc không thể nghi ngờ.

Đúng vào lúc này, cửa khoang điều khiển đột nhiên mở ra, một bóng người cao gầy xuất hiện trong buồng lái, đó chính là Diệp Lăng, hắn mỉm cười, tựa người vào cánh cửa.

“Mày là ai! Czech! Obama! Bọn mày đều đang ăn cái gì vậy hả, sao lại cho phép kẻ khác đi vào buồng lái này! Mau kéo nó đi cho tao!”

Tên cầm đầu hét lớn, dùng súng ngắn đánh lên đầu cơ trưởng, khiến cơ trưởng đau đến mức nhe răng há miệng nhưng lại không dám kêu rên.

Ông ta rất muốn dùng súng đánh chết cái tên ghê tởm này, cũng rất muốn hỏi hắn ta, đánh mày như vậy có đau không, có đau không?

“Rất xin lỗi, đám đàn em của mày đều đã ngã vòng vòng tay ôm ấp của đàn bà rồi, bọn chúng nhờ tao chuyển lời tới mày, bọn họ phát hiện cảm giác khi rời khỏi cái ôm của chúa, cũng rất không tệ.”

Diệp Lăng rất thả lỏng, trong mắt của hắn, tên này chẳng qua cũng chỉ là một con cá chết nằm trên sàn, không gây ra nổi bọt sóng gì.

Chỉ cần có thể di chuyển đến đứng trước mặt tên kia, liền có thể quyết định được kết cục cuối cùng, mà hiện tại việc Diệp Lăng muốn làm nhất chính là mèo vờn chuột, để tên kia chết trong đau khổ.

“Mày phóng rắm! Bọn họ đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không phản bội Chúa, là mày! Nhất định là mày đã giết bọn họ!”

“Mày là đồ đáng chết! Mau quỳ xuống sám hối với Chúa cho tao! Nhanh lên, nếu không tao sẽ giết cơ trưởng!”

“Nếu như cơ trưởng chết, tất cả chúng ta cũng sẽ chết! Tao thì không sao, có thể ngã vào cái ôm của Chúa, đó chính là mơ ước cuối cùng của tao, mà mày sẽ bị đày xuống Địa Ngục, chịu sự trừng phạt!”

Diệp Lăng nhún vai: “Kẻ mà mày gọi là chúa kia, sợ rằng không nhận nổi một quỳ của tao đâu, rất đáng tiếc, tao không dự định quỳ xuống.”

“Còn nữa, đồng chí cơ trưởng, tin tôi đi, súng của hắn đã hỏng rồi, nếu như ông là một người đàn ông, hãy đứng lên, đánh cho tên đáng chết này một trận tơi tả!”

Tên cầm đầu ghê tởm kia lập tức ngẩn người, sau đó dữ tợn cười: “Được! Mày đã muốn chết, tao đây sẽ thanh toàn cho mày!”

“Tao sẽ giết cơ trưởng trước, rồi giết mày sau! Có cả một đoàn người trên máy bay bồi táng cùng tao, tao cũng không lỗ!”

Nói xong, hắn ta bóp cò, cơ trưởng vội vàng nhắm mắt lại, hai chân không ngừng run rẩy.

Nhưng khoảng mười giây đồng hồ sau, cơ trưởng mở mắt ra, phát hiện cái chết cũng không ập xuống người ông ta, hơn nữa tên cầm đầu ở phía đối diện cũng đang đực người ra nhìn khẩu súng không bắn được ở trong tay.

“Tôi đã nói với ông rồi, khẩu súng này đã hỏng, nó là một khẩu súng tốt bụng, không thể giết người.” Diệp Lăng nhếch miệng cười.

Đương nhiên khẩu súng này có thể giết người, chẳng qua Diệp Lăng đã dùng linh lực phong bế lại, vậy nên tên cầm đầu kia không thể dùng được rồi.

Tên cầm đầu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của cơ trưởng đang ngồi ở bên cạnh, cười hắc hắc: “Nếu tôi nói tôi đi nhầm chỗ, các người sẽ tin sao?”

“Tin! Tin mày mới lạ! Nhận một quyền Hắc Hùng của ông mày đi!”

Phanh, quả đấm của cơ trưởng đập vào mắt tên cầm đầu, tên cầm đầu hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, cơ trưởng điên cuồng đánh tới, đánh đến mức tên cầm đầu ôm đầu khóc to.

“Chậc chậc, xem ra Chúa của bọn mày cũng không giỏi lắm nhỉ, bồi dưỡng ra một đám phế vật, chỉ một chút đau đớn như vậy thôi mà cũng chịu không nổi, thật xấu hổ.”

Diệp Lăng lắc đầu, mà cơ trưởng dưới sự phẫn nộ đã đánh tên kia đến mức muốn ngất đi, cuối cùng, cả người tên kia ngã xuống sàn, bất tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment