Diệp Lăng đi theo cô gái tóc vàng đến trước một cánh cửa lớn đóng chặt, nhìn về phía hai người đàn ông vạm vỡ gật đầu .
Kẽo kẹt, người đàn ông vạm vỡ đẩy mạnh cánh cửa, cửa lớn dần được mở ra.
Diệp Lăng cùng cô gái tóc vàng tiến sâu vào bên trong, sau khi bước vào, hắn hoàn toàn bị một màn trước mắt này làm cho chấn động.
Đây là một khu vực độc lập, ánh đèn rực rỡ, hào hoa tráng lệ. Độ xa xỉ cao hơn gấp trăm lần so với bên ngoài, hơn nữa phục vụ tại nơi này đều là những cô nàng vừa xinh đẹp lại có thân hình bốc lửa. Trong khu vực này, có tầm bảy tám cái bàn, dân chơi cờ bạc mỗi người một vẻ, ngồi trên ghế tập trung đánh bài, thậm chí dưới hạ thể của một số người đang có vài cô gái khỏa thân đang ngọ nguậy.
"Con bà nó, đây là cái quái gì vậy, chỗ này là thanh lâu hay là sòng bạc đây" Diệp Lăng kinh ngạc, lũ người ngoại quốc đều cởi mở như vậy sao?
Dường như cô gái tóc vàng chẳng hề ngạc nhiên, có vẻ như đã nhìn quen cảnh này rồi, cô ta mỉm cười: " Những người trong này đều là Thượng Đế. Chỉ có những thứ anh nghĩ không ra thôi, chứ chẳng có việc gì chúng tôi không làm được cả.".
"Thế còn cô thì sao, tôi muốn cô thì phải làm sao". Diệp Lăng nhếch mép cười xấu xa nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái tóc vàng không hề e sợ, mà còn gật đầu: "Có thể, chẳng qua nếu muốn tôi phục vụ thì sẽ phải trả giá cao hơn, trước tiên anh hãy nghĩ cách để trở thành người đứng đầu trong đám cờ bạc này đi rồi hẵng tính tiếp.” Diệp Lăng nghe xong lập tức mỉm cười hứng thú:" Đây là cô nói đó nha, cứ đợi đi, cô rồi cũng sẽ trở thành người của ông đây mà thôi, haha.".
Dứt lời, Diệp Lăng đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, da vàng, Diệp Lăng tỏ ra vui vẻ, mục tiêu cuối cùng cũng đã xuất hiện, toàn bộ đại sảnh cũng chỉ có một người như vậy, xem ra cậu ta chính là Giang Bân rồi.
Đi đến trước bàn đó, Diệp Lăng hất cằm nhìn đám người ngồi đó, cười nói:" Tôi có thể ngồi xuống đây không? "
"Ây dô, lại có thêm một chú khỉ da vàng nữa, xin lỗi nhé A Giang, tôi không nói anh, anh khác với bọn họ, kĩ thuật cờ bạc của anh rất khá." Một tên da trắng gầy như que củi châm chọc nói.
Giang, Diệp Lăng vừa nghe thấy chữ này, liền biết người kia chính là mục tiêu mà hắn muốn tìm.
Người đàn ông Hoa Hạ đang ngồi trên bàn chính là Giang Bân, ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Lăng, trong lòng dấy lên một tia nguy hiểm.
" Cậu chính là người quốc nội phái đến tìm tôi? " Giang Bân để lá bài trong tay xuống, cơ thể hơi nghiêng ra phía sau, khinh thường hỏi.
Diệp Lăng sửng sốt, sau đó khinh thường nói: “ Anh là ai thế, con cháu của dòng họ nào vậy ? Mẹ nó, mau dùng tiếng Hoa Hạ nói chuyện với ông mau, ông không thích dùng cái chiêu trò này đâu, trên bàn đánh bạc không nói tình cha con, bộ chưa nghe qua câu này sao?”.
“Đừng hòng lôi kéo quan hệ với tôi, cho dù anh là con trai của tôi, hôm nay tôi cũng phải đánh thắng anh, đánh đến mức anh không còn cái quần đùi để mặc.” Diệp Lăng cười ha hả.
Giang Bân nghe xong câu này, trong lòng có chút nhẹ nhõm, chẳng qua vẫn nên có chút phòng bị. Từ lúc hắn ta phản bội lại Tổ quốc, cũng đại biểu cho việc tính mạng của hắn ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“U, toa cáp, ông đây thích.” Diệp Lăng kéo một cách ghế ra, ngồi xuống.
Sau đó khoa trương ném chiếc thẻ đánh bạc trị giá một trăm triệu xuống bàn, nhìn đám người trên bàn một cách kiêu ngạo:" Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy ai có nhiều tiền như vậy à, đúng là một đám nhà quê.". " Haha, thật đáng yêu, Giang, đây là đồng hương của cậu à? Thẻ đánh bạc chỉ có một trăm triệu mà cũng dám lấy ra, thật mất thể diện quá, khẩu khí còn lớn đến như vậy, thật là buồn cười chết mất.".
"Hừ, người trẻ tuổi mà, muốn vào được chỗ này thẻ đánh bạc cũng phải có ít nhất một trăm triệu, cậu là người có cấp bậc thấp nhất đó.".
Diệp Lăng nghe xong câu này, lập tức nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, dám khinh thường hắn, lát nữa hắn nhất định sẽ thắng sạch gia tài của đám người này.
"Chia bài!" Diệp Lăng gầm lên, người chia bài sau khi nghe xong lại nhìn vào mấy người đang ngồi trên bàn.
"Chia bài nhanh lên, phải nhanh chóng thắng sạch tiền của tên nhà quê này, để cho cậu ta trần như nhộng chạy quanh sòng bạc haha.".
“Lão Krilin, cái tên tiểu tử này thật không biết kính trọng người già.”.
Đối mặt với sự diễu cợt của đám người này, Diệp Lăng một chút không vội vàng, một đám ngu ngốc, lát nữa các người sẽ biết được sự lợi hại của ông đây.
Người chia bài bắt đầu chia bài, con bài cuối cùng chưa lật của Diệp Lăng là A, con bài đã lật cũng là A, hai con A, Diệp Lăng nhìn người trên bàn đánh bài cười châm biếm.
" Hắc hắc, không tồi, không tồi, vận may của ông đây không tồi, như vậy đi, tôi lại bỏ ra thêm một chút lòng thành, ván tiếp theo sẽ tăng thêm hai nghìn tệ nữa." Hai chân của Diệp Lăng đan chéo nhau.
Sắc mặt của mọi người ngồi trên bàn đều đã đen lại, người chia bài vội nói: “Tiên sinh, tiền cược thấp nhất là 10 vạn. ”.
Diệp Lăng giả vờ hít vào một ngụm khí lạnh: “ Mẹ nó, lòng dạ đen tối thế, nếu như mỗi ván đều thua, một trăm triệu có thể cầm cự được bao lâu chứ, hơn nữa còn phải đặt tiền cược.”
"Nhìn cái gì mà nhìn, ông đây cược mời triệu, có gan thì theo đi!”
Diệp Lăng cắn răng nói, sau đó cầm lấy mười thẻ đánh bài vàng óng ném ra ngoài.
Đám người chơi nhìn xuống bài của mình, sau đó tất cả đều chọn theo, người chia bài tiếp tục chia bài.
Diệp Lăng lại có thêm một con A, hắn lập tức cười to lên, nhảy lên trên ghế ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
"Haha, xem gia vận may của ông đây không tồi, ván tiếp theo ông đây làm chủ, ba chục triệu."
Nói xong, Diệp Lăng ném thẻ đánh bài ra, tiền cược ba chục triệu, đã không còn là con số nhỏ nữa rồi.
Vài người trên bàn hậm hực ném bài ra, chọn không theo, miệng lẩm bẩm, sao vận khí của thằng ranh con này lại tốt như vậy chứ.
" Còn anh đó, rốt cuộc có theo hay không? Nể tình chúng ta là anh em đồng hương, tôi nói cho anh biết, anh vẫn nên đầu hàng thì hơn, nếu không tổn thất sẽ rất lớn đó."
Vẻ mặt Diệp Lăng cao ngạo, Giang Bân mở con bài cuối cùng của mình lên, là ba con K, hắn ta gật đầu, sau đó ung dung ném thẻ đánh bài ba chục triệu ra.
" Tôi theo, tôi không tin hiện tại cậu có ba con A." Sau khi Giang Bân chọn theo, người chia bài tiếp tục chia bài.
A, lại thêm một con A, Diệp Lăng một lần nữa cười to, còn Giang Bân bên đó lại nhận thêm một lá K, hiện tại hai người đều là bốn con A và bốn con K, chẳng qua bọn họ đều không biết lá bài của đối phương là gì.
" Hắc hắc, đồng hương a, đồng hương gặp đồng hương hai mắt lệ chảy ròng ròng, tôi thấy a, lần này anh nhất đinh phải khóc ròng rồi.”
Dứt lời, Diệp Lăng ném tất cả các con bài ra.
Hiện tại thẻ đánh bạc trên bàn đã vượt qua hai trăm triệu, Giang Bân cắn răng, đánh giá Diệp Lăng, không biết tên kia là đang phách lối thật, hay là giả vờ ra vẻ.
"Tôi không tin vận may của cậu sẽ tốt như vậy, tôi theo" . Nói xong, Giang Bân néo toàn bộ thẻ đánh bài còn lại ra bàn.
Rào rào, thẻ đánh bạc màu vàng óng đu đưa hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn tới, không ít nhân viên phục vụ đều nuốt nước bọt, thật là phấn khích.
Người chia bài tiếp tục chia bài, lá bài cuối cùng của hai người đã không còn quan trọng nữa, liều mạng thôi, đợi xem hai người bọn họ có thật là bốn A bốn K hay không.
Diệp Lăng nhìn tiền ở trên bàn, lắc đầu than thở: “ Anh đó, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn nên để anh chết một cách minh bạch đi, vận may của ông đây, vẫn luôn rất tốt.”
Diệp LĂng lật lá bài lên, đôi đồng tử của Giang Bân dãn to ra, đúng thật là bốn con A.
"Hahahaha, đồng hương à, anh cứ khóc trước đi, ông đây thu chiến lợi phẩm trước đã."
Hai tay Diệp Lăng khoa trương ôm lấy đống thẻ đánh bạc ở trên bàn, kéo hết về bên cạnh hắn, dáng vẻ kiêu ngạo, khiến người nhìn phẫn nộ.
"Chia bài." Giang Bân châm một điếu xì gà, hung ác nói.