Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 281 - Chương 281: Mời Đi Du Lịch

Chương 281: Mời đi du lịch

Giang Bân vô cùng tức giận, không phải bởi vì thua tiền, trong khoảng thời gian ở nước Mỹ này, mỗi ngày hắn ta đều tự do tự tại ở bên trong sòng bạc.

Ngoài việc ở nước Mỹ thua tiền ra, hắn ta cũng dùng thực lực bộ đội đặc chủng của mình thắng không ít tiền, thắng thua đều là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không giống như hôm nay, bị một tên gia hỏa kích thích.

Người chia bài gật đầu, tiếp tục chia bài, mọi người đều ném thẻ đánh bạc có giá trị thấp nhất ra, lá bài thứ nhất, lá bài thứ hai, mọi người vẫn rất bình tĩnh mà tính toán, mặt trên của lá bài cũng rất bình thường.

Lá bài đầu tiên của Diệp Lăng là K bích, sau khi lá bài thứ ba được phát ra, Diệp Lăng mở ra, là Q bích.

"Hì hì, xem ra vận may của tôi vẫn chưa đi mất, ngại quá, mười triệu."

Diệp Lăng trực tiếp ném ra mười thẻ đánh bạc màu vàng sáng long lánh, trong lòng mọi người đều chấn động, chẳng lẽ con bài thứ hai chưa lật của tên này là lá bài A?

"Con bài chưa lật là A thì làm sao, còn có hai lá bài nữa, đây mới là lúc quyết định, hiện tại thì nhằm nhò gì! Cho hắn một lá 5 hắn liền chết!"

"Ah, đúng vậy, là A thì sao, nói không chừng lại có lá 4 xuất hiện đó?"

" Xin lỗi, tôi chơi bài Poker cũng không tệ, cho nên tôi không sợ thua."

Mọi người đều lựa chọn theo tới cùng, thẻ đánh bạc giống như bông tuyết rơi xuống bàn, Diệp Lăng cười ha hả lên, giống như là hắn đã thắng vậy.

Tiếp tục chia bài, Diệp Lăng được một lá J bích làm cho bài của hắn trở nên tốt hơn, hắn cười hì hì, thả bài lại lên trên bàn.

"Thực sự là Thượng Đế yêu thương tôi, tôi thấy, các người vẫn nên chạy đi, đừng theo nữa, không có ý nghĩa đâu, sớm muộn gì cũng sẽ thua, bị thua ít tiền một chút không phải tốt hơn sao?"

"Như vậy đi, ông đây thả dây dài câu cá lớn, hai chục triệu, các người có theo hay không?"

Dáng vẻ của Diệp Lăng rất là kiêu ngạo, nhe răng kiêu căng hỏi, nhất thời mấy người bên cạnh đều tức giận đến nỗi ba hồn đều nhảy múa, cơn tức xông lên tận trời.

Quá khi dễ người rồi, thật là một tên hỗn đản, còn thả dây dài câu cá lớn, cậu không cảm thấy ngại khi nói câu này sao. Người ngồi ở chỗ này ai không phải là Đổ Vương của vùng nào đó, sao có khả năng bị hắn hù được.

"Hỗn đản, đừng khinh người quá đáng, chỉ là hai chục triệu mà thôi, dù lão tử thua cũng không nhìn quen dáng vẻ thối này của cậu!"

"Hai chục triệu lão tử cũng theo! Tên hỗn đản phách lối, lão tử không tin lá bài cuối cùng của cậu là 10 bích, cậu đừng nghĩ dọa được tôi."

Giang Bân nhìn bài của mình, chẳng qua chỉ là văn thơ đối ngẫu (bài đôi) mà thôi, rất hỗn tạp, vừa định bỏ bài, kết quả Diệp Lăng lại lên tiếng.

"Đồng hương gì đó à, chắc là anh không theo đi, ở bên ngoài bán mông kiếm ít tiền không dễ dàng, đừng để bị thua, không có lợi đâu, dù sao còn phải ăn uống mà."

Sau khi Giang Bân nghe lời này, nhất thời nổi trận lôi đình, này, anh là tên khốn kiếp, anh có ý gì, coi thường tôi à?

"Hai chục triệu mà thôi, lại không phải là số tiền lớn gì, tôi không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tên hỗn đản cậu, tôi theo! Chia bài!" Giang Bân căm hận rút một điếu xì gà ra, trầm giọng nói.

Người chia bài tiếp tục chia bài, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay chia bài kia, rất sợ lại có mờ ám gì, sau khi chia bài xong, nhất thời Diệp Lăng liền vui vẻ.

"Ha ha! Thế nào! Thế nào? Ông đây hỏi thử còn có ai nữa không, 10 bích là đặc biệt tới vì ông đây đó, những lão tạp mao các người… đến giờ chết rồi!"

Mọi người đều sững sờ, cắn răng, vận may của tên hỗn đản đáng chết này cũng quá tốt đi, hắn có thể có được bài đẹp như vậy sao?

Mọi người quay đầu, nhìn về phía mỹ nữ tóc vàng đứng bên cạnh bàn, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

"Chắc các vị cũng đã biết rõ danh tiếng của Queen Casino, chỉ có thể nói vận may của tên này rất tốt." Mỹ nữ tóc vàng cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Mọi người cắn răng, mà lúc này, Diệp Lăng ném tất cả thẻ đánh bài ra: "Hì hì, tiếp tục theo nữa ha."

"Nhưng mà tiền không nhiều lắm, cũng chỉ có 2 tỷ, đối với các người chắc không phải là số tiền lớn gì đâu, các người có thể lựa chọn tiếp tục theo tới cùng."

"Tất nhiên, hiện tại cũng có thể lui về, ngồi nhìn phong thái đại sát tứ phía của ông đây!"

Mọi người đều đang suy nghĩ, rốt cuộc tên gia hỏa này có phải đang giả bộ hay không, một người trong đó hung tợn ném bài ra bàn, lựa chọn từ bỏ.

Sau khi mấy người khác suy nghĩ, vẫn nên từ bỏ không theo nữa, vận may của tên hỗn đản này thực sự quá tốt, không cần phải liều mạng với hắn.

Chỉ còn lại có Giang Bân, Giang Bân nhìn bài của Diệp Lăng, hắn ta có một loại trực giác, chắc chắn bài của Diệp Lăng sẽ không tốt như thế, con bài chưa lật không thể nào là bích được.

Diệp Lăng cười hì hì, tay nhẹ nhàng gẩy lá bài chưa lật, đôi mắt của Giang Bân đột nhiên ngưng lại, nhất thời vui vẻ.

"Đến cùng cậu vẫn còn quá trẻ, lá bài tẩy của cậu tuyệt đối không phải là A, chắc là 4, chẳng qua tôi có một đôi 8, tôi xem cậu làm sao thắng được tôi!"

Nói xong lời này, Giang Bân trực tiếp ném tất cả thẻ đánh bài ra, sau đó hung hăng lật lá bài tẩy của mình lên, hắn ta có một đôi 8, sẽ kiên trì đến cùng.

Diệp Lăng sững sờ, thuận theo lời hắn ta nói mà có chút khủng hoảng, nhưng lập tức lại trở nên bình tĩnh: "Vị đồng hương này, tôi nghĩ, chúng ta đều là đồng hương, không cần phải tự giết lẫn nhau."

"Như vậy đi, tôi làm chủ, tiền của anh anh cứ lấy về đi, tôi không muốn thắng tiền của anh, tôi coi như anh bỏ bài, được không nào?"

Giang Bân rút điếu xì gà, thân mình dựa trên ghế, vẻ mặt ung dung: "Tiểu tử, đừng nghĩ giở trò bịp bợm, vẫn nên mở bài đi."

"Mở bài! Mở bài nhanh lên cho lão tử, tôi cũng muốn nhìn xem bài của cậu rốt cuộc là gì!"

"Đúng! Bài của tôi có ba lá giống nhau tôi còn bỏ, nếu như bài của cậu bị một đôi thắng, thì tôi còn lăn lộn cái rắm gì."

Diệp Lăng hít sâu một hơi: "Như vậy đi, hai người chúng ta lại thêm một điều kiện?"

"Điều kiện gì, nói đi." Giang Bân cười nhạt, mặc cho Diệp Lăng tùy ý, hắn như vậy cũng không làm nổi lên sóng gió gì.

Diệp Lăng ho khan một cái: "Như vậy đi, nếu như tôi thắng, anh mời tôi đi du lịch."

"Du lịch? Tốt, mở bài đi." Giang Bân trực tiếp gật đầu, du lịch cái chó má gì, bây giờ hắn ta chỉ nghĩ làm sao để Diệp Lăng mở bài.

Diệp Lăng gật đầu: "Nếu như vậy, tôi sẽ mở để cho anh nhìn!"

Nói xong, hắn mở bài ra, mọi người gắt gao nhìn chòng chọc vào bài của Diệp Lăng, sau khi bài mở ra, nhất thời mọi người ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt dại ra.

"Hỗn đản! Hỗn đản! Sao lão tử vì bài này mà bỏ theo!"

"Tiểu hồ ly, lão tử đây lặn lộn trong giới này đã lâu, lại bị cậu dọa sợ!"

Mà Giang Bân, thân hình của hắn ta cũng chấn động, xì gà rơi trên đất, thì thào: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào, rõ ràng mình thấy được một đầu nhọn mà!"

Lá bài chưa lật của Diệp Lăng vậy mà là 10, mà một đôi 10 của hắn, tất nhiên thắng một đôi 8 của Giang Bân, cho nên nói ván này, Diệp Lăng thắng.

"Sách sách, anh đường đường là bộ đội đặc chủng mà sao mắt lại kém như vậy?" Diệp Lăng cười khẽ, buông bài, vỗ tay một cái.

"Vị mỹ nữ này, thế nào? Lúc nào giao thân thể cô cho tôi, được rồi, thuận tiện đổi số tiền này cho tôi đi, thắng nhiều như vậy, bây giờ không đánh nữa." Diệp Lăng cười khẽ.

Bên cạnh, mỹ nữ tóc vàng cũng gật đầu: "Được, tôi sẽ đổi tiền mặt cho anh, ngoài ra, về vấn đề thân thể của tôi, buổi tối anh có thể đến phòng tôi tỉ mỉ nghiên cứu một phen."

Mà lúc này đây, Giang Bân đứng lên, sắc mặt âm trầm: "Mày là người của quốc gia!"

"Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao? Mời đi du lịch, đến Hoa Hạ du lịch cả đời, anh đã đồng ý rồi đó!" Diệp Lăng cười khẽ.

Bình Luận (0)
Comment