Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 282 - Chương 282: Tôi Rất Điệu Thấp

Chương 282: Tôi rất điệu thấp

Giang Bân nghe được lời này của Diệp Lăng, nhất thời sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi.

"Du lịch? Du lịch cái em gái mày, nếu tao trở về tuyệt đối không có đường sống, vả lại cũng không thể du lịch cả đời!"

"Chẳng qua, mày vẫn quá non nớt. Lẽ nào mày không biết toàn bộ người tới bắt tao đều chết ở đây sao? Mày vẫn có chút quá vội vàng rồi."

Giang Bân nói xong lời đó, thì vỗ tay ba cái, nhất thời, vài gã đàn ông mặc đồ đen đi tới bên cạnh của Giang Bân.

Diệp Lăng sững sờ, sau đó liền nở nụ cười: "Đùa gì thế, mày không phải đang cho rằng dựa vào mấy phế vật này có thể đảm bảo tính mạng của mày chứ? Có phải mày suy nghĩ hơi nhiều rồi không?"

Khí tức của mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh Giang Bân rất trầm ổn, hơn nữa trong mắt có hung quang, nhưng cho xin đi, ngay cả cảnh giới Tiên Thiên mà mấy người này cũng không đạt được, chỉ là Dị Năng Giả chó má mà thôi.

Mày không phải cho rằng chỉ cần Dị Năng Giả ra tay bất ngờ là có thể đánh ngã ông đây chứ, suy nghĩ quá kỳ lạ rồi.

Giang Bân lắc đầu: "Xem phần quan hệ đồng hương giữa chúng ta, tao tha cho mày một mạng, không giết mày, chẳng qua bị đánh thì không thể tránh được."

Hắn ta vừa dứt lời, vài gã đàn ông mặc đồ đen liền rít gào rống giận rồi sau đó bước nhanh một bước, bay thẳng đến chỗ Diệp Lăng.

Hưu, thân ảnh của mấy người trực tiếp giết tới chỗ Diệp Lăng, đều thi triển quyền cước ra, xuất hiện ánh sáng đủ loại màu sắc chớp động.

Có sấm sét, có lửa, có băng, có bóng tối, bốn gã đàn ông với bốn loại dị năng khác nhau, bốn gia hỏa này liên thủ, sợ rằng ngay cả Thần Phong cũng phải chịu thiệt.

Đáng tiếc, người đến là Diệp Lăng, một tên gia hỏa đáng sợ sở hữu bảy viên Kim Đan không cách nào giải thích hợp lí được.

Phanh, toàn bộ công kích của bốn gã Dị Năng Giả đều đánh lên thân Diệp Lăng, Diệp Lăng phủi bàn tay một cái, đứng trên không trung, không có dấu vết di chuyển nào.

Rầm rầm, cuồng phong vũ động, từng lá bài bị cuồng phong thổi tới giữa không trung, quần áo của Diệp Lăng lại càng bay phất phới, tóc cũng điên cuồng bay múa.

Bên trong khu khách quý, toàn bộ mọi người đều kêu lên sợ hãi, trốn trong góc phòng, mà trên gương mặt của mỹ nữ tóc vàng kia lại có chút hưng phấn, muốn nhìn Diệp Lăng làm sao chống lại một màn này.

"Sách sách, khí lực của các người, quá yếu." Diệp Lăng nhẹ nhàng cười, thân hình rung lên một cái.

Ùng ùng, bốn bóng người trực tiếp bay ra, dưới con mắt tràn đầy kinh ngạc của mọi người, bọn họ đều hung hăng nện xuống đất, sau đó lại trực tiếp ngất xỉu.

Mỹ nữ tóc vàng há to miệng, cô tưởng rằng Diệp Lăng có thể chống lại bốn đại cường giả liên thủ, là dựa vào một ít âm mưu quỷ kế, nhưng một giây kia khi bốn đại cường giả bị đánh bay ra, ý nghĩ của cô đã bị lật đổ hoàn toàn.

"Ông đây đã nói rồi, các người quá yếu, hơn nữa Giang Bân này, mấy bảo tiêu này của mày, thực sự không được nha, bốn tên đều là hạng giá áo túi cơm."

Diệp Lăng lắc đầu, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Giang Bân, nở nụ cười xán lạn.

Ở trong mắt Diệp Lăng, Dị Năng Giả chó má kia, ngay cả rắm cũng không bằng. Đối với hắn mà nói, bây giờ trong thế tục, hắn đã là vương giả vô địch.

Giang Bân không ngừng lui về phía sau, sắc mặt lo lắng, hắn ta đang suy nghĩ dùng cách nào mới có thể chạy thoát, sau đó thông báo cho bên nước Mỹ.

Một khi nước Mỹ biết có cao thủ tới, như vậy nhất định sẽ phái ra nhân vật vô địch đã tru diệt mấy đại cường giả Trúc Cơ Kỳ của mấy ngày trước đó, như thế, khi đó Diệp Lăng sẽ cũng trở thành người không đáng giá nhắc tới.

"Được rồi, ngoan đi ha, trở về với ông đây, đừng có quậy nữa!" Diệp Lăng khẽ cười nói.

Giang Bân hít sâu một hơi: "Dù cho tao trở về cùng mày, cũng chỉ có một con đường chết, mà nếu phải chết, còn không bằng liều mạng."

Hắn ta vừa nói xong, thân hình đột nhiên bay lên, cánh tay phải hung hăng kéo một cái, điên cuồng đánh tới chỗ Diệp Lăng.

Trong cơ thể Giang Bân có một cổ lực lượng cường đại đang rít gào, nhưng hắn ta biết, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Lăng, nói cho cùng dù hắn ta có mạnh hơn trước đi nữa, cũng chẳng qua chỉ hơn người bình thường mà thôi.

Mà giống loại người dễ dàng đánh bại bốn đại cường giả như Diệp Lăng, lực lượng của hắn ta quả thật là quá yếu.

Chẳng qua khi công kích, chính là phải ra tay bất ngờ, cho nên đều dựa vào tay của mình, dù cho chỉ có một tia cơ hội, cũng đáng để hắn ta liều mạng.

Đối mặt với khí thế hung hăng của Giang Bân, Diệp Lăng nhấc cánh tay lên, trực tiếp ngăn trở công kích của Giang Bân.

Đông, nhất thời thân hình Giang Bân chấn động, ngã xuống đất, rồi sau đó thân thể của hắn ta liên tục lui về phía sau. Hắn ta cảm giác được mình không phải bị đánh bởi một cánh tay, mà là bị đánh bởi một tấm thép không gì đỡ được.

"Quyền thuật của mày cũng không tồi, cũng xem như là học từ quân quyền của quân nhân, chẳng qua mày không cảm thấy, dùng thứ quốc gia dạy mày, rồi đi tổn hại lợi ích của quốc gia, là một loại hành động đáng thẹn sao?"

Diệp Lăng nói xong, liền tiến tới chỗ Giang Bân, mà ở đối diện Giang Bận lại cắn răng.

"Đừng nói nhiều lời vô ích như vậy, tao chỉ biết, xã hội hiện tại, người ích kỷ sẽ không bao giờ sai, tao liều mạng vì tiền bạc, có gì sai sao!"

Lời nói của Giang Bân, làm cho rất nhiều người đều sững sờ, có chút cảm khái, lời của tên này, đối với rất nhiều người trong xã hội này, đều là một loại hiện tượng chân thật.

"Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, vẫn nên đi về với tao!" Diệp Lăng cười nhạt, thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã lướt đến bên cạnh Giang Bân.

Ba, Diệp Lăng giơ tay lên, đập một chưởng vào sau cổ của Giang Bân, Giang Bân không chút phản kháng nào, trực tiếp té trên mặt đất.

"Mỹ nữ, còn sững sờ ở đấy làm gì, còn không mau đổi tiền cho tôi." Diệp Lăng cười nói.

Mỹ nữ tóc vàng vội vàng gật đầu, tiếp nhận thẻ ngân hàng Diệp Lăng đưa tới, vội vàng phân phó người chuyển tiền vào thẻ ngân hàng này, hơn nữa phân phó người không được khấu trừ phí thủ tục

Loại cường giả như Diệp Lăng, nếu có thể kết bạn, thì vẫn nên tận lực làm bạn, trong lòng mỹ nữ tóc vàng tràn ngập loại cảm xúc này.

"Được! Không tồi, có mắt nhìn nha, hì hì, ông đây thích." Diệp Lăng đi tới bên cạnh mỹ nữ, cúi đầu nhìn eo thon của cô, sau đó miệng rộng trực tiếp lại gần.

Bá, Diệp Lăng lau miệng: "Không tệ không tệ, vô cùng non mềm, ha ha!"

Mỹ nữ tóc vàng hiếm khi ngượng ngùng, trên khuôn mặt hiện lên nét đỏ ửng, mọi người trong khu khách quý cũng đều chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn Diệp Lăng đã xảy ra thay đổi.

Đặc biệt mấy người mới vừa đánh vài ván bạc với Diệp Lăng, cả người đều run lên. Má nó, vừa mới nãy bản thân hắn đã đi dạo qua một vòng quỷ môn quan, kém chút nữa là bị Quỷ Satan vẫy gọi rồi.

Chưa được vài phút, người phục vụ đã cầm thẻ ngân hàng của Diệp Lăng tới, Diệp Lăng tiếp nhận thẻ ngân hàng, bỏ vào trong túi.

"Được rồi, ông đây phải đi!" Diệp Lăng nói xong, trực tiếp nắm lấy Giang Bân đang ngất xỉu khiêng lên vai, rồi nhún vai một cái.

"Cái tên gia hỏa này đúng là nặng." Diệp Lăng nói lầm bầm, chẳng qua vì nhiệm vụ, ông đây nhịn.

Mà ngay lúc này, đột nhiên một gã phục vụ hốt hoảng chạy vào: "Không xong, không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều người xông vào trong sòng bạc của chúng ta, hiện tại đang giết tới khu vực khách quý."

Nhất thời mỹ nữ tóc vàng trừng mắt, vừa định nói gì đó, đột nhiên nghĩ đến một chuyện không tốt.

Đám gia hỏa kia, chắc đều là cường giả giống với bốn Dị Năng Giả bảo vệ Giang Bân đi?

”Sách sách, ông đây rất điệu thấp, thế nhưng không nên để ông đây làm động tác lớn, đây là muốn ép buộc ông đây!"

Diệp Lăng cười cười, nụ cười lành lạnh, rồi sau đó đột nhiên trong tay xuất hiện một cục gạch đen bóng.

"Đã như vậy, ông đây muốn nhìn thử, cục gạch này với con đường Cửu U Hoàng Tuyền, thì cái nào hơn!"

Nói xong, Diệp Lăng vênh váo tận trời đi ra khỏi đại sảnh!

Bình Luận (0)
Comment