Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ mặt đất, toàn bộ Giới Dị Năng triệt để oanh động.
Quân đội cường giả của Nghị Hội Hắc Ám đều đã bị diệt hết, bị giết trong Giáo Đình.
Mà Giáo Đình, cũng chịu thiệt hại nặng nề, toàn bộ Giáo Đình đều đã bị hủy, ngoại trừ đội quân viễn chinh đang trấn thủ ở những nơi khác của Giáo Đình, thì bên trong còn dư lại chẳng đến trăm người.
Quân Chủ quân viễn chinh đã chết trận, bốn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ cũng đã chết, mười mấy Hồng Y Chủ Giáo đều chết trong trận chiến với Nghị Hội Hắc Ám.
Mà Giáo Hoàng, thủ lĩnh chí cao vô thượng kia, có người nói ông ta đã bị trọng thương đã không còn sức uy hiếp mạnh mẽ nữa.
Truyền thừa trăm năm của Giáo Đình đã mất hết chỉ trong một đêm, có người biết rõ nội tình chuyện này thì lại nói, tất cả những chuyện đó, là do một thanh niên Hoa Hạ gây ra.
Thánh Nữ của Giáo Hoàng đã bị hắn cướp đi, đánh giết hết toàn bộ quân viễn chinh trong Giáo Đình, đánh chết gần nửa tinh anh cao tầng của Giáo Đình, ngay cả Giáo Hoàng cũng bị hắn hạ độc thủ.
Nhân cơ hội đó, Nghị Hội Hắc Ám mới dẫn đại quân tới đánh, cuối cùng lại bị Giáo Đình giết ngược lại.
Mà một số ít cường giả nói, khi bọn họ dùng thần niệm bao phủ Giáo Đình, tên tiểu tử Hoa Hạ kia đang cầm một cục gạch, điên cuồng đánh vào mặt Giáo Hoàng, khuôn mặt ông ta đều bị đánh sưng cả lên, vô cùng thảm thiết.
Trong sự việc khiến thế giới khiếp sợ này, Diệp Lăng mới là yếu tố tồn tại quan trọng nhất.
Nếu không phải vì Diệp Lăng hủy hơn phân nửa Giáo Đình, Nghị Hội Hắc Ám căn bản cũng sẽ không đánh tới, nói cách khác, Nghị Hội Hắc Ám cũng sẽ không đánh giết đến đại bản doanh của Giáo Đình.
Cũng chính cơ hội lần này đã diệt được Nghị Hội Hắc Ám, dĩ nhiên, những kẻ nhỏ yếu của Nghị Hội Hắc Ám cũng không dám đánh giết đến Giáo Đình, bọn họ còn sống chính là ngọn lửa hi vọng của Nghị Hội Hắc Ám.
Toàn bộ Giới Dị Năng đều trở nên điên cuồng, hai thế lực lớn, trong một đêm sụp đổ, bị đánh tàn phế một nửa, mà hung thủ phía sau lại là một thanh niên Hoa Hạ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào đất nước thần bí kia, nhưng đất nước kia lại không ai nói bất cứ điều gì, khiến mọi người trở nên lo lắng.
Thủ đô Hoa Hạ, trong một gian phòng sang trọng, Diệp Vô Đạo Thần Phong và Mạc Tinh đều trở nên kích động.
“Các cậu đoán xem, kẻ náo loạn Giáo Đình và hành hung lão già Giáo Hoàng kia, có phải là Diệp Lăng hay không?” Thần Phong vô cùng kích động.
Giáo Hoàng a, đó chính là thủ lĩnh chí cao vô thượng a, cho dù ông ta đến Hoa Hạ, thì hai vị lão nhân kia cũng phải tự mình đến tiếp đón, là thủ lĩnh của vô số Giáo Đình trên Trái Đất.
Diệp Vô Đạo gật đầu: “Còn đoán cái rắm a, trừ cậu ta ra thì còn ai có bản lĩnh phá hủy Giáo Đình chứ? Đúng là kẻ chuyên gây rắc rối, tôi bỗng cảm thấy cậu ta chính là một quả bom hẹn giờ a, đi đến đâu liền nổ đến đó.”
Mạc Tinh cũng bĩu môi: “Cậu ta có phải bom hẹn giờ không thì tôi không biết, tôi chỉ biết tôi sắp trở thành quả bom hẹn giờ thật rồi.”
Hai người sững sờ, nhìn bộ dạng bi thảm của Mạc Tinh, cười lên ha hả, tên này cũng thật thảm a, bị ép đến cực điểm.
Mạc Tinh kinh doanh một Hội Sở, còn cung cấp dịch vụ, lấy địa vị của Mạc Tinh, tất nhiên là cung cấp cho khách VIP cao cấp rồi, cho nên cậu ta muốn làm gì thì làm.
Mà những cô gái trong hội sở kia vì nịnh bợ Mạc Tinh, mỗi ngày đều dùng vô số biện pháp lấy lòng Mạc Tinh, thường thấy nhất chính là mặc các loại đồng phục.
Cai gì mà quần áo tiếp viên hàng không a, quần áo học sinh a, hộ sĩ,… đương nhiên Mạc Tinh cũng rất cao hứng, cảm giác rất kích thích a.
Nhưng có một ngày, khi Mạc Tinh đi vào hội sở, đang ở trong phòng chờ thì có một cô gái mặc cảnh phục đi vào, khuôn mặt Mạc Tinh lập tức phát sáng, trực tiếp nhào tới.
Kết quả tự nhiên không cần phải nói, ông cụ của nhà họ Mạc suýt chút cầm quải trượng đánh gãy chân Mạc Tinh, sau khi Diệp Vô Đạo và Thần Phong biết được lập tức đến thăm, dáng vẻ bi thảm của tên này vẫn còn hiện rõ mồm một trước mắt a.
“Chậc chậc, tôi nói cậu a, nếu là người bình thường, cậu đoán xem tội cưỡng gian cảnh sát sẽ bị phạt nao nhiêu năm tù giam a!” Khuôn mặt khóc tang của Mạc Tinh, đúng là quá thảm a.
Hiện tại Mạc Tinh giống như một ngôi sao chổi, uống nước lạnh nhét kẽ răng, ăn cơm cũng muốn mất nửa cái mạng, ngay cả hẹn người đẹp cũng xảy ra nguy hiểm.
“Không được, đợi Diệp Lăng trở về tôi nhất định phải bảo cậu ta đánh tôi vài cái, không thành tiên thì tôi sẽ chết trước vậy.” Mạc Tinh ủ rũ.
Những Tu Luyện Giả ở Hoa Hạ không lên tiếng, khiến cho ánh mắt của các cường giả khác lại lần nữa nhắm về trang viên Manchester.
Buổi trưa, bên trong nhà của Ruth, trên chiếc giường rộng lớn, một tấm chăn tơ tằm mềm mại đang che lấy thân thể của ba người không biết xấu hổ.
Diệp Lăng chui từ trong chăn ra, khuôn mặt uể oải: “Mẹ nó, hai cô gái này thật khó hầu hạ a.”
“Nhưng không cần phải nói, phụ nữ nước ngoài đúng là hào sảng cởi mở a, song phi a song phi a hắc hắc!”
Diệp Lăng vui gần chết, sáng hôm sau khi trở về, Alice đi nghỉ ngơi, sau đó Diệp Lăng và Ruth liên thủ lừa gạt Teressa lên giường.
Mà sau khi Teressa nếm được mùi vị kia thì hoàn toàn bạo phát, giống như bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn, cô ta và Ruth gần như ép khô Diệp Lăng.
“Mau quay lại!”
Teressa giống như một con sói đói, vươn cánh tay trắng nõn ra kéo lấy chân Diệp Lăng, đầu của Diệp Lăng vẫn còn ở bên ngoài trực tiếp bị kéo vào trong chăn tơ tằm.
“Có ai không cứu mạng a! Có yêu tinh ăn thịt người!”
Bên trong chăn tơ tằm, Diệp Lăng kêu lên, hai cô gái cười lên khanh khách, gương mặt không có ý tốt, hai chân Diệp Lăng run lên.
“Hai người đừng tới đây, nếu không...” Lời Diệp Lăng không có chút uy hiếp nào với hai cô gái cả.
Gương mặt Teressa cười xấu xa: “Được rồi! Người ta cũng đã cho anh lần đầu tiên của người ta rồi, sao anh lại bỏ dở giữa chừng như vậy!”
“Mẹ nó đây mà là bỏ dở giữa chừng à? Hai người đã làm nguyên một buổi trưa rồi đó, chị à, bảo bối à, Darling, anh sai rồi, tha cho anh đi.”
Diệp Lăng nhìn thấy đôi mắt của hai cô gái đỏ lên, hai chân hắn không khỏi run lên, một trận chiến thì không có vấn đề gì a, hai trận chiến cũng không thành vấn đề, nhưng một trận này đã kéo dài cả một buổi trưa rồi a.
Hơn nữa hai cô gái đều là Dị Năng Giả có tu vi cường đại, sức chịu đựng kinh người a.
“Nằm xuống cho em! Anh đó!”
Ruth nhào lên người Diệp Lăng, Teressa thấy vậy, cũng thừa cơ nhào tới.
Trong lúc nhất thời, cảnh xuân tràn ngập cả căn phòng, hai Phượng đùa giỡn một Long.
Bóng đêm chậm rãi hạ xuống, bên trong gia tộc Rock xa xôi, trong một phòng đọc sách mang phong cách Trung Cổ, gã Mick đang cung kính đứng trước bàn đọc sách.
Mà phía sau bàn, một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên tinh quang.
“Mick, đứa con yêu quý của ta, nghe nói con và tên nhóc Hoa Hạ kia đã xảy ra xung đột kịch liệt trong gia tộc Manchester?” Lão nhân mỉm cười.
Gã Mick gật đầu, trận đại chiến có một không hai của ngày hôm qua, gã ta không biết, cũng không có tư cách biết tin tức này.
Ông cụ gật đầu: “Con yêu, ta nghĩ hiện tại con nên đi Nam Phi rèn một ít kinh nghiệm, hơn nữa trong gia tộc, tiền hoa hồng của con cũng sẽ bị trừ đi năm phần.”
Gã Mick lập tức sửng sốt: “Tại sao! Ông nội yêu quý của con, con sẽ không đến Nam Phi, nơi chim cũng không thèm thả phân đó đâu!”
“Xin lỗi con yêu, ta phải trừng phạt con, nếu không con sẽ mang đến tai họa hủy diệt cho gia tộc Rock!” Ông lão cười cười.
Gã Mick lập tức ngây người: “Là vì tên tiểu tử Hoa Hạ kia ư?”
“Con rất thông minh, tên nhóc Hoa Hạ kia đã phá hủy Giáo Đình, Nghị Hội Hắc Ám cũng bị cậu ta gián tiếp hại chết.”
Ông lão hơi nghiên người về phía sau, mỉm cười nói.
Sau khi gã Mick nghe xong thì hoàn toàn ngây người giống như bị sét đánh, hai mắt chứa đầy hoảng sợ.