Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 322 - Chương 322: Cường Thế Ép Người

Chương 322: Cường thế ép người

Sự xuất hiện của Diệp Lăng khiến bầu không khí bỗng nhiên khẩn trương lên, nhất là khi Diệp Lăng dùng giọng điệu ngông cuồng nói chuyện, càng khiến sắc mặt Hồng Y Đại Giáo Chủ tái nhợt.

“Lão bất tử? Lão bất tử là ai?” Một gã cường giả lẩm bẩm nói.

Hồng Y Đại Giáo Chủ lập tức cắn răng đứng lên, chỉ vào gã cường giả kia nói: “Dám vũ nhục Giáo Hoàng, ta có thể xem đó là lời khiêu chiến của ngươi đối với Giáo Đình!”

Ahhh, những lời ấy nói ra khiến sắc mặt vị cường giả lập tức cứng đờ, vội vàng xua tay: “Không phải không phải a, ta không có ý này, tên tiểu tử Hoa Hạ đáng chết này dám nhục mạ Giáo Hoàng, sao ngươi lại không phản kích?”

Đùa gì thế, Giáo Đình là ai cơ chứ, một con quái vật lớn, ngay cả Nghị Hội Hắc Ám đều bị diệt trên tay nó, ai sẽ ăn no rửng mỡ đi gây chiến với nó chứ.

Hơn nữa, tên tiểu tử Hoa Hạ kia nhục mạ Giáo Hoàng, sao ngươi không phản kích, không đi lên tuyên chiến?

“Chậc chậc, tuyên chiến với ta? Có thể, ta luôn sẵn sàng tiếp đón.” Diệp Lăng nói, đi tới cạnh lão Manchester kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.

Lão Manchester nhìn thấy Diệp Lăng đến lập tức nở nụ cười, áp lực trong lòng cũng giảm đi rất nhiều, tư vị có cường giả trấn thủ thật tốt a, thật sảng khoái.

Sắc mặt Hồng Y Đại Giáo Chủ tái xanh: “Diệp Lăng tiên sinh tôn kính, Giáo Đình tôi tuyệt đối không có ý định làm khó dễ gia tộc Manchester, nhưng ngài cũng đã thấy đấy, với cục diện hiện tại, hơn nữa tôi nghĩ Diệp Lăng tiên sinh cũng không thể canh giữ ở gia tộc Manchester cả đời.”

Diệp Lăng tiên sinh, Hồng Y Đại Giáo Chủ gọi hắn tôn kính như vậy, mọi người đều ngẩn người, sau đó lập tức nghĩ đến một việc.

Hai ngày trước, hành hung Giáo Hoàng, hủy đi một nửa Giáo Đình, hình như cũng là một người thanh niên Hoa Hạ?

Chẳng lẽ là hắn!

Nghĩ đến sắc mặt và biểu tình của Hồng Y Đại Giáo Chủ, mọi người đều kinh hãi, mẹ kiếp, sao tên sát tinh này lại đến đây, chuyện này là thế nào.

“Nếu ta cứ muốn bảo vệ thì sao.” Diệp Lăng cười nhạt, hắn rất ghét bị người uy hiếp, thật đáng ghét.

Hồng Y Đại Giáo Chủ rùng mình, nhưng vẫn cắn răng nói: “Diệp Lăng tiên sinh, ta nghĩ Hoa Hạ sẽ không muốn đối địch cùng với cả Giới Dị Năng ở phương Tây đâu.”

U, liên quan đến việc quốc gia, Diệp Lăng lập tức vui vẻ, mẹ nó thật sự cho rằng hắn là người tốt a.

Ngay vào lúc Diệp Lăng muốn nói chuyện, lão Manchester vỗ bả vai Diệp Lăng: “Cảm ơn bạn nhỏ đã trợ giúp, nhưng ta thấy bọn họ nói rất đúng.”

“Huống chi ta cũng không muốn cậu vì gia tộc Manchester mà gặp rắc rối lớn.”

Nói xong, lão Manchester hít sâu một hơi, đôi mắt có hơi đục ngầu quét ngang mọi người: “Nhưng ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, để lại cho gia tộc Manchester bốn viên bảo bối, những viên còn lại các người tự mình đến trạnh đoạt.”

“Nếu không, tộc hủy nhân vong!”

Lão Manchester nói xong, Diệp Lăng nhún vai: “Ngài đã quá khách khí rồi, theo ý của ta, cứ cắt hết cổ bọn họ đi, một nhóm ngu ngốc, không nên hy sinh bảo bối như vậy.”

Thật ra hiện tại Diệp Lăng vẫn có chút hoài nghi, gia tộc Manchester thật sự có loại bảo bối này ư, có thể giúp bọn họ đột phá một cảnh giới, việc này có chút nghịch thiên a, sao có thể có bảo bối nghịch thiên như vậy chứ?

“Ta đại biểu cho Giáo Đình tôn trọng quyết định của tộc trưởng Manchester, năm viên bảo bối còn lại kia, Giáo Đình ta sẽ dùng thực lực đến tranh đoạt.” Hồng Y Đại Giáo Chủ vội vàng nhấc tay nói.

Diệp Lăng gật đầu: “Ừm, không tồi, ánh mắt của ngươi rất tốt, ta thấy tiền đồ của ngươi rất xán lạn a, làm rất tốt, Giáo Hoàng nhiệm kỳ kế tiếp có thể chính là ngươi.”

Hồng Y Đại Giáo Chủ gần như sắp khóc, mẹ nó, nếu không phải vì sợ hắn, ông ta đã sớm lật bàn đánh hắn rồi, lời nói như cái rắm vậy, có khác gì đang khen một học sinh tiểu học đâu.

Mấy vị thủ lĩnh của các thế lực khác thấy vậy cũng đều gật đầu bằng lòng, nói nhảm, không thấy ngay cả Giáo Đình cũng đều thỏa hiệp rồi à.

Vì vậy những người này rất nhanh đã đồng ý điều kiện của lão Manchester, lão Manchester vội vàng phân phó người hầu mang bọn họ đi nghỉ ngơi, chờ những cường giả đến sau kia đến lại quyết định một lần.

Chờ đến khí tất cả mọi người đều đã đi xong, Diệp Lăng có chút nghi ngờ hỏi lão Manchester: “Tại sao không trực tiếp mở ra mật thất bí mật của gia tộc Manchester? Cần gì phải chờ những thế lực còn lại đến.”

“Hiện tại mở ra, chỉ bằng thực lực của chúng ta thì không thể nào đi vào được, còn rất nhiều cường giả của các thế lực khác chưa đến, cậu nghĩ xem, nếu như họ không lấy được bảo bối, liệu bọn họ có nổi điên lên mà phá hủy gia tộc Manchester không?”

“Nếu không đảm bảo được, như vậy không bằng để bọn họ dùng thực lực đi tranh đoạt, cho dù thua cũng không gây họa đến gia tộc Manchester ta, đây là việc tốt đối với gia tộc Manchester.”

Lão Manchester lắc đầu cười khổ: “Ta thật bất hiếu a, ngay cả bảo bối mà tổ tiên để lại cũng không giữ được, thật không biết sau khi chết, ta phải ăn nói như thế nào với bọn họ.”

“Ông nội, ông đừng nghĩ như vậy.” Ruth đi tới cạnh lão Manchester, vỗ vai ông ta một cái, khuyên nhủ nói.

Diệp Lăng gật đầu, nếu ông ta đã nói như vậy, hắn còn có thể nói cái gì, cũng không thể giết những tên kia rồi đi.

Nếu Diệp Lăng thật sự làm như vậy, sợ rằng toàn bộ Giới Dị Năng của phương Tây sẽ đến giẫm nát đất của Hoa Hạ, đến lúc đó nhất định sẽ diễn ra một trận máu tanh.

“Chậc chậc, ông đây cũng muốn chiếm một viên, ta thật muốn nhìn một chút, thứ đó thật sự thần kì đến như vậy sao?” Diệp Lăng âm thầm nghĩ, loại chuyện tốt như thế này, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Vào giữa trưa, lại có thêm mười vị cường giả đến, trong lúc nhất thời, trang viên Manchester trở thành nơi tụ tập của toàn bộ Giới Dị Năng ở phương Tây.

Diệp Lăng âm thầm nghĩ, hay là đợi đến lúc bọn họ đến đông đủ, hắn sẽ không tiếng động giết chết bọn hắn, sau đó lại phái Tu Luyện Giả của Hoa Hạ đánh giết đến đây, nhất thống thế giới?

Ba, Diệp Lăng đánh cho mình một cái tát: “Mẹ nó, mình điên rồi, nghĩ bậy cái gì vậy, muốn đi đầu thai à.”

Ngay cả Diệp Lăng cũng không chấp nhận được suy nghĩ đó của bản thân, nếu thật sự làm như vậy, Hoa Hạ cứ ngồi đó mà chờ các thế lực của thế đến đánh chết đi, đùa gì vậy chứ.

Bên trong phòng của Diệp Lăng, Diệp Lăng đang nói chuyện với Alice, Teressa thì đi ra ngoài đón tiếp một vị cường giả mà gia tộc Rothschild phái đến.

Loại chuyện tốt như vậy, tất nhiên gia tộc Rothschild cũng sẽ không bỏ qua, cho nên đã phái tới một vị cường giả tu vi Kim Đan đỉnh phong đến đây tranh đoạt bảo bối.

Ruth đẩy cửa ra, đi vào bên trong, ngồi lên giường: “Thật đáng ghét, lại có thêm vài thủ lĩnh nữa đến đây, trong đó còn có vài tên Thủ Hộ Giả.”

Sau khi Diệp Lăng liền lập tức ngẩn người, sau đó gãi đầu một cái: “Thủ Hộ Giả? Thực lực của bọn họ rất mạnh sao?”

“Đâu chỉ là mạnh, bọn họ đều là những kẻ đã sống mấy trăm năm, một đám Lão Quái Vật, tự xưng là Thủ Hộ Giả của nước Mỹ, bảo hộ quốc gia và nhân dân không bị xâm phạm.”

“Thế mà bây giờ bọn họ lại đến xâm phạm gia tộc Manchester, đúng là nói một đằng làm một nẻo, thật đáng xấu hổ!”

Ruth cắn răng tức giận, một đám ghê tởm, còn cả Thủ Hộ Giả, bọn họ không thấy cắn rứt lương tâm sao.

Diệp Lăng gật đầu: “Không biết bọn họ mạnh đến mức nào a, vài ngày trước anh có đánh một tên, cũng không biết đã chết hay chưa, gọi cái gì mà Đại Đế Elias, ông ta cũng nói mình là Thủ Hộ Giả, không biết là thật hay giả.”

Diệp Lăng lẩm bẩm nói, Ruth lập tức ngây người: “Đại Đế Elias! Tên đáng sợ nhà anh, đến cả ông ta mà anh cũng đánh à.”

“Xảy ra chuyện gì? Đánh ông ta thì đã làm sao? Không phải anh đã nói rồi sao, ông ta sống hay chết cũng là một vấn đề khó nói a.” Diệp Lăng hỏi ngược lại.

Có gì đáng ngạc nhiên chứ, kẻ bị ông đây đánh, có thể lượn quanh Trái Đất vài vòng, có gì đáng kinh ngạc chứ.

Bình Luận (0)
Comment