Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 327 - Chương 327: Còn Ai Nữa ?

Chương 327: Còn ai nữa ?

Mà những cường giả đang ra sức chém giết kia cuối cùng cũng tiêu diệt được hết đám sương đen.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, tất cả cường giả đều giật mình, đội ngũ hơn một trăm người, bây giờ chỉ còn lại không đến sáu mươi người, mọi người đều không ngờ được sẽ có nhiều người chết đến như vậy.

Chết gần năm sáu mười người, hóa thành một đống xương trắng, vĩnh viễn lưu lại trong nơi bí mật của gia tộc Manchester.

“Sao có thể như thế được! Sao ta lại không phát giác ra được có nhiều người chết đến như vậy?” Một gã cường giả Kim Đan trung kỳ thì thào hỏi.

Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, bọn họ cảm thấy bản thân như một con mồi vừa bước vào nhà tù, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác giết chết.

Ánh mắt lão Manchester đột nhiên phát ra ánh sáng: “Bảo bối mà tổ tiên lưu lại!”

Một câu này vừa thốt ra, mọi người đều vội vàng xoay người, liền thấy một chấm tròn nhỏ toả ra ánh sáng óng ánh đang nhanh chóng tiến vào bên trong cơ thể một gã cường giả Kim Đan trung kỳ.

Ầm ầm!

Một luồng khí tức kinh người từ trong cơ thể gã cường giả Kim Đan trung kỳ phát ra, khí thế mênh mông cuồn cuộn như vực sâu, tất cả mọi người đều giật mình.

“Ta đột phá? Ha ha! Ta thế mà lại đột phá!” Cường giả này lập tức cười lên ha hả, cảm thấy cơ thể mình đang thoát thai hoán cốt, vô cùng kích động.

Giờ khắc này, mọi người đều vội vàng dụi dụi mắt, tên may mắn kia thế mà lại thật sự đột phá, vượt qua cả một cảnh giới a.

Giờ phút này tâm trạng của bọn họ đều sôi trào lên, trong con ngươi của vua Pha-ra-ông chứa đầy kích động, quyền trượng trong tay cũng toả ra thần quang.

Đại Đế Elias và những Thủ Hộ Giả cũng đều rất kích động, hóa ra đây là sự thật, gia tộc Manchester này thật sự có bảo bối thần kì đó.

Mọi người hoàn toàn sôi trào lên, tên vừa gặp may mắn kia điên cuồng khóc ròng, hắn ta không ngờ thực lực của hắn ta thấp nhất trong đám người, vậy mà lại chiếm được bảo bối đáng sợ này.

“Mau nhìn! Kim quang lại đến nữa kìa! Nó là của ta! Ha ha!”

Hưu, một gã cường giả Kim Đan đỉnh phong lập tức ầm ầm lướt đi, khí tức trên người gã ầm ầm bạo phát, như sóng to gió lớn tấn công vào những cường giả xung quanh.

Một viên kim quang lóe lên, điên cuồng phóng về bên trong, tất cả mọi người đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

“Viên bảo bối này là của ta! Ai dám cướp sẽ chết!”

Một gã cường giả gầm lên, hắn ta đã dừng ở Kim Đan đỉnh phong gần 300 năm rồi, hôm nay sinh mệnh của hắn ta đang suy yếu dần, hắn ta nóng lòng muốn đột phá để duy trì tính mạng của mình.

Bốn vị Thủ Hộ Giả di chuyển, vua Pha-ra-ông cũng di chuyển, những người ẩn giấu thực lực trong đám người cũng đều xuất động.

Giờ phút này, vô số cỗ linh lực bộc phát ra phóng lên cao, không có ai hạ thủ lưu tình, bọn họ đều bộc phát ra sức mạnh mạnh nhất, tranh đoạt bảo bốitrước mắt.

“Chậc chậc, cao thủ thật nhiều a, có tới năm kẻ bước nửa bước vào Độ Kiếp, xem ra phương Tây đúng là là tàng long ngọa hổ a, trách không được có thể đứng trên đỉnh thế giới lâu như vậy.”

Diệp Lăng cảm khái, ở Hoa Hạ cũng có cường giả như thế này, nhưng bọn họ đều ở trong 36 động thiên phúc địa, mà trong không gian Thần Long Giá kia cũng có vài Lão Quái Vật như thế này.

“Cút ngay cho ta!”

Ngay vào lúc vị cường giả đầu tiền bắt được viên kim quang, đột nhiên có một thanh kiếm phóng lên cao, đánh lên cổ tay cường giả kia.

Bá, kiếm đánh lên tay, thân ảnh cường giả bắt được viên kim quang kia liền lập tức chấn động, hét lên thê thảm , cổ tay của hắn ta đã bị cắt đứt.

Cổ tay rơi xuống đất, thế mà lại quỷ dị biến mất vào trong lòng đất.

“Diệp Lăng, cậu không muốn đi cướp đoạt bảo bối của gia tộc Manchester ta sao? Ta rất muốn cậu đoạt được bảo bối, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà, đây là châm ngôn của người Hoa Hạ các cậu.”

Lão Manchester mỉm cười, sau khi Diệp Lăng nghe xong lập tức nhíu mày.

“Cũng tốt, ta cũng muốn xem bảo bối của gia tộc Manchester rốt cuộc có bao nhiêu khác lạ thần kỳ.” Diệp Lăng cười nhạt.

Hưu, thân ảnh của hắn điên cuồng xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã vọt vào bên trong đoàn người.

Oanh, tám viên Kim Đan điên cuồng xoay tròn, vô số lực lượng như bão táp điên cuồng khởi động, gầm gừ rít gào trong cơ thể Diệp Lăng.

“Tiểu gia ta muốn có bảo bối này, ai dám ngăn cản ta, giết!”

Lời nói phách lối vừa dứt, trong cơ thể Diệp Lăng lập tức bùng nổ ra khí thế kinh khủng đánh văng tất cả những cường giả ở xung quanh, ngay lập tức, nơi Diệp Lăng đang đứng đã không còn một bóng cường giả nào.

“Tiểu tử Hoa Hạ đừng quá kiêu ngạo, ngươi không có tư cách lấy bảo bối của phương Tây chúng ta!”

Một tiếng quát lớn vang lên, Diệp Lăng cười nhạt, đưa tay lên chặn lại kim quang vừa lóe lên trước mặt hắn.

Làm, một thanh kiếm chém xuống cánh tay của Diệp Lăng, nhưng một kích đáng sợ này, thậm chí còn không đánh gãy được một cọng lông tơ của Diệp Lăng.

“Quá yếu!”

Diệp Lăng nhẹ giọng cười nói, cánh tay bỗng nhiên giơ cao lên, vô số cỗ lực lượng như rồng gầm ầm ầm phát ra.

Ba, cường giả vừa công kích Diệp Lăng kia trong nháy mắt bị đánh bay lên, rơi xuống ở trên mặt đất, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vừa tái nhợt vừa khiếp sợ.

“Tiểu gia ta đã nói rồi, ta muốn có bảo bối này, những bảo bối tiếp theo ta sẽ không tham gia tranh đoạt, nhưng nếu ai dám cùng ta tranh viên bảo bối này, kẻ đó nhất định phải chết!”

Ánh mắt Diệp Lăng quét ngang qua nhóm người như hổ đói kia, cục gạch đen đã xuất hiện trong tay, tay kia cũng đã nhẹ nhàng bắt được viên kim quang vừa lóe lên kia.

“Tiểu tử Hoa Hạ! Ngươi đừng quá ngông cuồng! Một ngụm nước miếng của mỗi người ở đây đều có thể dìm chết ngươi!”

“Đúng vậy, tên nhóc Hoa Hạ, mau giao bảo bối ra đây, nếu không ngươi sẽ không thể đi ra khỏi nơi này đâu!”

Diệp Lăng nghe thấy bọn họ uy hiếp liền cười lạnh một tiếng: “Chậc chậc, kẻ nào không sợ chết thì cứ xông lên, nói nhiều như vậy làm cái gì.”

Hưu, một gã cường giả Kim Đan trung kỳ nhịn không được sức hấp dẫn của bảo bối, lập tức xông lên, sắc mặt dữ tợn, trong tay cầm một thanh Đại Chùy màu đen, phía trên lóe lên hàn quang mờ ảo.

“Chết đi! Tên nhóc Hoa Hạ đáng thương, bảo bối này chỉ có thể là của ta!”

Diệp Lăng cười lạnh nhìn khí thế hung hung của tên kia, hung hăng ném ra cục gạch đen trong tay.

Ba, cục gạch đen đập vào đầu tên cường giả kia, thân hình hắn ta nhanh chóng ngã xuống đất, mí mắt trắng dã, hơi thở cũng hoàn toàn biến mất.

Chết!

Chỉ dùng một cục gạch đã có thể đập chết một cường giả Kim Đan trung kỳ, thực lực này khiến cho tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

Đặc biệt là vua Pha-ra-ông đang đứng trong đám người, ông ta vô cùng kinh hãi, hóa ra còn có loại cường giả này, bọn họ hoàn toàn không hề ngờ đến việc này.

“Não hoạt động tốt một chút có được không, cho dù tiểu gia ta cho ngươi, thì cái bình nước nhà ngươi có thể giữ được nó sao?”

Diệp Lăng nhìn về phía mặt đất nổi giận mắng, sau đó dùng ánh mắt quét ngang mọi người, nhìn vẻ mặt bọn họ trở nên kiêng kị, hắn lập tức cười lên ha hả.

“Tiểu gia ta nói rồi, còn ai nữa!”

“Không sợ chết thì cứ xông lên đi, tiểu gia ta thành toàn cho các ngươi!”

Lời nói rơi xuống, tất cả cường giả đều giật mình, không dám đối diện với khí phách vô song của Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment