Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 330 - Chương 330: Hắc Long Nơi Vực Sâu

Chương 330: Hắc Long nơi vực sâu

Ngay khi lão Manchester hỏi xong, Diệp Lăng lập tức nở một nụ cười ngông cuồng.

“Chậc chậc, lão Manchester, có phải ông đã quá tự tin rồi không? Cũng chỉ là một kẻ đứng sau màn điều khiển thôi mà, cứ gọi hắn ra đi, tiểu gia ta muốn xem hắn ta lợi hại đến mức nào!”

Khuôn mặt Diệp Lăng chứa đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo, cường giả Độ Kiếp chó má, dù sao tên đó cũng giết không được hắn, sao hắn phải tỏ ra nhân nhượng chứ, nếu dám chọc đến ông đây, hắn liền liều mạng làm thịt nhóm người này.

Lão Manchester ngẩn người, lập tức cười lên ha hả, lau đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

“Ha ha! Đúng là một thằng nhóc Hoa Hạ vô tri, tự cho rằng bản thân có chút thực lực liền có thể vô pháp vô thiên, thật ra a, ngươi cũng chỉ là một người dân trong bữa ăn lớn mà thôi.”

Nói xong, ngón tay lão Manchester chỉ vào Diệp Lăng: “Tiếp theo, tất cả sức mạnh của ngươi cũng sẽ trở thành bữa ăn của đại nhân!”

Ông, lão Manchester dùng sức chỉ vào người hắn, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười dẽ tợn, nhưng nụ cười của ông ta chậm rãi rút đi, thay vào đó là sự kinh ngạc.

“Không thể! Sao ngươi có thể thoát khỏi sự khống chế của đại nhân, không có khả năng!” Lão Manchester rống to, dường như không thể chấp nhận một màn diễn ra trước mắt này.

Diệp Lăng lắc đầu: “Lão Manchester, ngươi đã không còn là lão Manchester ban đầu nữa, linh hồn của ngươi đã bị một tên ác ma chiếm lấy rồi, cho nên bây giờ ngươi cũng chỉ là một con chó ti tiện mà thôi.”

Đông, một chân của Diệp Lăng đá lão Manchester bay xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ông ta vẫn giãy dụa bò dậy, gương mặt khiếp sợ, mà quanh người ông ta lại có vô số sương đen bao quanh.

Dựa theo suy đoán của Diệp Lăng, lão Manchester này chắc chắn không phải là ông nội của Ruth, chắc chắn là do kẻ đứng ở phía sau đã mạnh mẽ chiếm đoạt linh hồn của lão Manchester.

Quả nhiên, sau khi Diệp Lăng đá lão Manchester một cước, một đám sương đen từ trong người lão Manchester chậm rãi bay ra, lượn lờ quanh người lão Manchester đang chìm trong trạng thái khiếp sợ.

Đông, lão Manchester ngã xuống đất, mà đoàn sương đen kia vẫn bay lơ lửng trong không trung.

“Khặc khặc, nhân loại ti tiện, các ngươi chạy không thoát đâu, tất cả các ngươi đều sẽ trở thành thức ăn trong bụng của đại nhân!” Từ trong đoàn sương đen truyền đến một thanh âm khiến người ta rợn tóc gáy.

Tròng mắt Diệp Lăng mạnh mẽ trừng một cái, một luồng kim quang xuyên qua không trung đánh vào đoàn sương đen kia.

Từ trong đoàn sương đen vang lên một tiếng gầm gừ sợ hãi, nhưng sau khi sương đen tan đi tiếng nói cũng biến mất.

“Chuyện này rốt cuộc là sao!” Một gã Thủ Hộ Giả rống to, thực lực của gã ta đã rơi xuống dưới Kim Đan Kỳ, tu vi cả một đời đã bị phế bỏ, gã ta không cam lòng điên cuồng hét lên.

Sắc mặt Diệp Lăng băng lãnh: “Một đám ngu ngốc, đến bây giờ còn không nhìn ra sao, đây là một cái bẫy rập do lão Manchester bày ra.”

“Lão Manchester đã không còn là lão Manchester ban đầu nữa, ông ta đã bị kẻ đứng sau chiếm lấy thân thể, mà những bảo bối mà các người vừa thôn phệ kia, chính là lực lượng bổn nguyên của một cường giả.”

“Mà vị cường giả kia đã động tay động chân trên lực lượng bổn nguyên, mục đích nuốt trọn tu vi của các ngươi, cho nên bây giờ các ngươi, cũng chỉ là một bữa ăn trong bụng vị cường giả kia thôi.”

Diệp Lăng lắc đầu nói, mọi người đều tê cả da đầu, trợn mắt hốc mồm nhìn Diệp Lăng.

“Vậy tại sao ngươi không có việc gì?” Một gã cường giả đang vui mừng vì không đoạt được bảo bối không nhịn được tò mò hỏi.

Diệp Lăng khinh thường nhìn hắn ta một cái: “Ngươi ngu ngốc à? Tiểu gia ta là thiên hạ vô song, chỉ là một mưu kế nhỏ, ta đã nhìn ra từ sớm rồi, huống hồ cho hắn ta một trăm cái lá gan hắn ta cũng không dám nuốt tu vi của tiểu gia ta a.”

Ahhh, mọi người nghe được câu này, đều hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó sắc mặt lập tức âm trầm.

“Ngươi đã sớm biết, tại sao ngươi không nói? Ngươi muốn nhìn bọn ta rơi vào nguy hiểm?”

“Đúng vậy! Ngươi rốt cuộc có ý gì, tiểu tử Hoa Hạ, thật đúng là không cùng một dân tộc tất có dị tâm, mọi người liên thủ, tiêu diệt tên có lòng dạ bất chính này!”

Đám người lập tức kêu lên, Diệp Lăng lắc đầu: “Thật không hiểu vì sao nước Mỹ có thể đứng đầu toàn bộ phương Tây, chỉ dựa vào đạo đức và số IQ ít ỏi của các ngươi, tùy tiện gọi một cục trưởng của Hoa Hạ tới đều có thể đánh thắng được các ngươi.”

“Tiểu gia ta đúng là đã biết từ sớm đấy, nhưng ta không muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể làm gì được ta?”

“Xin lỗi a, con người ta trước giờ vẫn sống không có quy tắc như vậy đấy, nếu như ta có nói cái gì khiến các ngươi thương tâm, vậy...”

“Vậy ngươi liền tới đánh ta đi? Tới nha, cục gạch của ông đây đánh ngã từng người một, không chừa một ai!”

Khi Diệp Lăng nói ra những lời này, mọi người đều có chút đờ người ra, tài ăn nói của tên này sao lại tốt đến như vậy, hắn nên đi làm luật sư a, không nên làm Tu Luyện Giả.

“Được rồi! Chúng ta vẫn nên lo về vấn đề an toàn trước đã!” Ngay lúc này, Đại Đế Elias mở miệng nói chuyện.

Là Thủ Hộ Giả duy nhất không giành được bảo bối, hiện tại ông ta cảm thấy rất may mắn, nếu không sợ rằng kết quả của ông ta cũng sẽ rất thảm?

“Nói? Nói cái gì, tự có bản lĩnh thì đừng chết, ta và các ngươi không liên quan đến nhau, tạm biệt các ngươi a.”

Nói xong, Diệp Lăng cười nhạt muốn rời đi, hắn cảm thấy cỗ khí tức kinh khủng kia đang nhanh chóng di chuyển đến nơi này, mà tu vi của những tên bị cắn nuốt kia đều đã bị mất hết.

Ngay khi Diệp Lăng vừa dứt lời, vừa định đi thì bầu trời đột nhiên nổi lên sấm sét, gió lạnh gào thét, toàn bộ không gian đều trở nên vô cùng quỷ dị.

Đúng vào lúc này, một cái đuôi lớn xuất hiện ở phía chân trời, vô cùng đáng sợ, trên đuôi có miếng vảy, lóe lên ánh sáng chói mắt.

Sau khi cái đuôi lớn như đỉnh núi kia xuất hiện, tất cả mọi người đều á khẩu không nói nên lời, trong mắt tràn đầy chấn động.

“Đây... Đây là rồng!”

Mọi người đều tỏ ra khiếp sợ và kinh hãi, Diệp Lăng cũng có chút ngoài ý muốn, tên kia thế mà là một con rồng!

Con rồng này khác với rồng ở Hoa Hạ, trên người con rồng này chứa đầy hơi thở tà ác, hơn nữa chứa rất nhiều sát ý.

Miếng vảy lớn trên người cũng màu đen, trên đầu có một cặp sừng, dáng vẻ rất khác rồng ở Hoa Hạ.

Mà trên người nó đang phát ra khí tức rất kinh khủng, khiến tất cả mọi người chấn động.

Tu vi Độ Kiếp hậu kỳ! Khiến người ta căn bản không cách nào hình dung được sự đáng sợ của nó!

Diệp Lăng hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ nó, nhất định là do cắn nuốt tu vi của mấy tên ngu ngốc kia nên nó mới co thể dột phá tới Độ Kiếp hậu kỳ, không thấy cảnh giới của nó còn chưa ổn định sao, tiện tay đẩy một cái cũng có thể khiến nó ngã xuống.

“Hoan nghênh đến với thế giới của ta, thế giới của ta có tên là Thâm Uyên Hắc Long!”

Hắc Long điên cuồng hét lên, vô số tiếng rồng rầm vang trong không trung như sấm sét, không gian như muốn nứt ra.

“Tiếp theo, vận mệnh của các ngươi đến đây kết thúc!”

“Mà kẻ có giá trị duy nhất trong các ngươi sẽ giúp cho Bản vương đột phá một lần nữa, tên tiểu tử Hoa Hạ ti tiện này!”

Hắc Long nói, thân hình đột nhiên biến to ra, cái đuôi to vỗ phành phạch trong không trung.

Ầm!

Đuôi rồng vỗ lên trên mặt đất, vô số khe nứt xuất hiện, khí thế của rồng bùng nổ trực tiếp hất văng một số cường giả.

Đại chiến cuối cùng đã bắt đầu!

Bình Luận (0)
Comment