Đám người Diệp Vô Đạo xấu hổ cười, vội vàng đưa tay về phía Alice, Diệp Lăng đá một cước vào mông Mạc Tinh.
“Làm cái gì đây, gọi chị dâu!” Diệp Lăng cười hắc hắc.
Mạc Tinh ngẩn người, trong hốc mắt lập tức nổi lên nước mắt, biểu tình thê thảm, khiến Diệp Lăng lại càng hoảng sợ, mẹ nó, tên hỗn thế ma vương này bị đá một cước đến khóc luôn rồi?
“Ai, Mạc Tinh, cậu làm sao vậy, bị đá một cước liền khóc?” Diệp Lăng vội vàng hỏi.
Mạc Tinh hít sâu một hơi, ngẩn đầu nhìn bầu trời: “Tôi ngước mặt lên trời một góc 45 độ, để nước mắt không rơi xuống, vì sao, vì sao người tổn thương luôn là tôi?”
Ngay cả Diệp Vô Đạo và Thần Phong cũng đều cười ha ha, vận may của tên này quá nát, thậm chí có thể gọi là sao chổi chuyển thế, đi đến đâu gặp tai họa đến đó, đến cửa hàng cửa hàng liền đóng cửa, hầu như không có việc gì suôn sẻ cả.
“Diệp Lăng, hình như bọn tôi đều lớn hơn cậu thì phải? Phải gọi em dâu mới đúng chứ?” Diệp Vô Đạo ho khan, nghiêm mặt nói, hắn ta đường đường là người đứng đầu trong Tứ đại công tử, đương nhiên phải tỏ ra vẻ đúng với phong thái của mình.
Diệp Lăng cười nhạt: “Cái tên này, cậu đang muốn khi sư diệt tổ à?”
Vẻ mặt ba người mặt lập tức tiu nghỉu xuống, mẹ kiếp, bọn họ đã quên việc Diệp Lăng là đại sư huynh, vì vậy ba người rất không tình nguyện nhìn về phía Alice kêu lên một tiếng chị dâu.
Bọn họ kề vai sát cánh đi vào hội sở, Trầm Nguyệt Tâm và Alice cũng đi vào theo.
“Diệp Lăng, cậu điên rồi, hoa cỏ nuôi ở bên ngoài mà cũng dám mang về nhà? Cậu không sợ đám phụ nữ trong nhà xé xác cậu ra à?” Diệp Vô Đạo nhỏ giọng nói.
Diệp Lăng khinh bỉ cười: “Bọn họ dám, ông đây là người có vị trí nhất định trong gia đình, chọc tới ông đây ông đây liền bỏ nhà ra đi, khiến bọn họ không tìm được tôi, để bọn họ lo lắng chết luôn.”
“Cao! Thật cao tay, cho tới bây giờ tôi chỉ mới nghe tới phụ nữ tức giận sẽ bỏ nhà ra đi, lần đầu tiên tôi nghe nói tới đàn ông bỏ nhà ra đi, cậu thuộc loại đàn ông của một chủng loại khác à?” Thần Phong quyệt miệng hỏi.
Diệp Lăng rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tiến vào hội sở tráng lệ, khắp nơi đều là trang sức xa xỉ, khiến Diệp Lăng không khỏi cảm thán.
Đa số phú hào ở trong nước vẫn còn quá ngắn, không bằng những gia tộc đã có truyền thừa mấy trăm năm ở nước ngoài, dĩ nhiên, trong nước vẫn có những gia tộc có truyền thừa mấy vạn năm đủ để bỏ xa họ mấy con phố, nhưng những gia tộc như vậy đã ít nay lại càng thêm ít.
Ngược lại nhóm nhà giàu mới nổi ngày càng nhiều, theo nền kinh tế ngày một tăng, những người phất lên trong một đêm ngày càng nhiều, nhưng phẩm vị của bọn họ vẫn thấp như cũ.
Bọn họ đi vào một gian phòng bên trong hội sở, bên trong có rượu có đồ ăn, mọi người ngồi xuống, Diệp Vô Đạo mở một chai rượu ra đưa cho Diệp Lăng và Alice.
“Được rồi, đừng nói gì nữa, hôm nay mấy người chúng tôi chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho hai người, uy danh ở nước ngoài của cậu đúng là hiển hách a, lần trước nước nước ngoài đều đến hỏi người trong nước rồi.”
Sắc mặt Diệp Vô Đạo chế giễu, bưng ly rượu lên, nhưng ngọn lửa nóng bỏng trong mắt lại không hề mất đi.
Đối với Diệp Vô Đạo mà nói, một kẻ ngông cuồng như hắn ta, đương nhiên cũng muốn ra nước ngoài tung hoành như Diệp Lăng, khiến cho vô số cường giả của nước ngoài kinh hãi run sợ.
Nhưng đáng tiếc, nếu đặt cảnh giới Tiên Thiên của Diệp Vô Đạo ra nước ngoài còn không bằng cả một con tôm, sợ rằng chỉ cần đánh một hiệp thôi cũng đủ để biến hắn ta thành một đám nát bấy.
Diệp Lăng gật đầu, đứng dậy nhận ly rượu, nhưng cũng nhận lấy ly rượu của Alice uống luôn, vẻ mặt hắn cười quái dị: “Hắc hắc, xem như Alice uống xong rồi đó, tôi sợ đứa cháu đang ở trong bụng mẹ của cậu sẽ bị uống say.”
“Hải, cái gì cháu, cậu không nể mặt tôi a, đợi đã, cậu nói cháu nào? Thánh Nữ đã mang thai? Mẹ kiếp! Không phải chứ Diệp Lăng!”
Diệp Vô Đạo lập tức kinh hãi, mẹ kiếp, tốc độ của tên này cũng quá nhanh rồi đi, chớp mắt một cái liền làm cha rồi?
Ngay cả Thần Phong và Mạc Tinh cũng tỏ ra kinh ngạc, mẹ kiếp kĩ thuật bắn súng của tên này này thật là chuẩn, mới ra nước ngoài bao lâu cơ chứ, thế mà hắn đã khiến Thánh Nữ mang thai rồi?
“Được rồi được rồi, nói chuyện khác đi.” Diệp Lăng cười xua tay, thật ra trong lòng lại chứa đầy cảm giác thành tựu.
Không có biện pháp a, ai bảo tiểu gia đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng quá chứ, không có biện pháp a, hắn chính là thích chọc người tức giận như vậy đấy, các người nói có tức không chứ.
“Được rồi Diệp Lăng, căn cứ vào tin tình báo mà Cục Dị Năng chúng ta lấy được, có phải Nghị Hội Hắc Ám đã bị Giáo Đình tiêu diệt rồi không, mà cậu cũng đã hủy đi hơn phân nửa Giáo Đình? Theo tin tình báo nói, cậu còn dùng cục gạch đánh Giáo Hoàng suýt chút nữa không thể tự lo liệu sinh hoạt?”
Thần Phong có chút nghiêm túc hỏi, tên này đi ra ngoài một chuyến liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, suýt chút nữa phá hủy cả nước Mỹ.
Diệp Lăng gật đầu: “Ừ, đúng, Thần Phong à, cậu phải mời khách cho thật tốt a, tôi có thể nói cho cậu biết, chuyến đi này của tôi gần như đã tiêu diệt gần hết kẻ địch của chúng ta.”
Từ xưa đến nay con cháu của Tu Luyện Giả Hoa Hạ đều độc lai độc vãng, rất ít cùng Dị Năng Giả của các quốc gia khác liên hệ với nhau, cho nên quan hệ giữa đôi bên vẫn rất khẩn trương, không thế nào hòa hợp.
“Cậu thôi đi, Nghị Hội Hắc Ám cũng sẽ không đối nghịch với chúng ta, cậu cũng không hoàn toàn tiêu diệt Giáo Đình, cũng không tính là giải quyết xong, nếu thật sự bàn đến, thì nước Mỹ bên kia có mấy Thủ Hộ Giả có thực lực rất kinh khủng, ngoài ra còn có vài thủ lĩnh lánh đời, bọn họ mới là kẻ địch của chúng ta.”
Thần Phong xua tay, những người đó mới chính là những kẻ tồn tại vô địch, trong vài trận chiến giữa trong nước và nước ngoài, bọn họ đều đã xuất thủ, bức ép đến nỗi những cao nhân ở trong Thần Long Giá của Hoa Hạ không thể không đi ra.
“Há, cậu nói mấy tên kia à, Đại Đế Elias đã bị tôi đánh gãy chân, nhưng lại trùng hợp được tôi cứu mạng một lần, đã được xem như là người của chúng ta, tiểu gia tôi nói một câu ông ta liền phát run.”
Diệp Lăng nói, mấy người kia liền ngẩn người, cái tên Đại Đế Elias này thật quen thuộc a, còn Thần Phong đang ngồi ở một bên lại giống như bị sét đánh.
Đại Đế Elias a, mẹ kiếp, ông ta tuyệt đối là một kẻ đầu lĩnh lâu đời a, ông ta thật sự đã bị Diệp Lăng đánh gãy một chân?
“Còn bốn Thủ Hộ Giả khác đều đã chết trong lòng đất của gia tộc Manchester, còn có lão già vua Pha-ra-ông kia, chậc chậc, chỉ có một chữ thảm.”
“Còn có thủ lĩnh của tổ chức Thần Phạt và vài đại cao thủ khác, cả những cường giả của các thế lực khác cũng đều hầu như đã chết hết.”
“Đúng rồi, còn có mụ oán phụ của tổ chức Thần Tổ của nước Mỹ, cậu có biết không? Tôi đang nắm giữ nhược điểm của mụ ta, lát nữa tôi gửi cho cậu, nếu như ngày nào đó cậu nhìn mụ ta không vừa mắt, bất cứ lúc nà cũng có thể giải quyết mụ ta.”
Diệp Lăng mím môi nói, dường như đang nói những việc nhỏ không quan trọng, nhưng Thần Phong đang ngồi ở một bên lại cảm thấy choáng váng, hoàn toàn ngồi ngây người ra.
Mẹ kiếp, đùa gì vậy, hắn đang đọc thiên thư sao?
Sao hắn không nói nước Mỹ bị hắn đánh sập luôn rồi, nói như thể còn có thể tin tưởng, nhưng hắn nói những cường giả kia đều đã chết hết, Thần Phong không tin.
Thần Phong xấu hổ cười: “Diệp Lăng a, cậu đừng giỡn, việc này rốt cuộc có thật hay không?”
“Có thể có thật a.” Diệp Lăng cười cười.
“Rốt cuộc là có thật hay không có.” Thần Phong lại hỏi thêm lần nữa, không phải hắn ta không tin, mà là hắn ta thật sự kinh sợ đó.
Mặt Diệp Lăng đen lại: “Tôi phát hiện cậu không tin tôi a, bản tính của tiểu gia tôi cậu còn không hiểu sao?”
“Hơn nữa, có thật hay không chẳng phải trong lòng cậu đã rõ rồi sao?” Diệp Lăng cắn răng quát.
Mà lúc này Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh rốt cuộc cũng phản ứng lại, bọn họ mấy ngày này bọn họ tiếp xúc với các cường giả của những quốc gia trên thế giới, cũng biết những cái tên trong miệng Diệp Lăng nói ra đại biểu cho cái gì.