Những cái tên Diệp Lăng vừa nói ra, đều là những sự tồn tại cấp bậc quốc bảo, đều là những cường giả kinh khủng mà các kẻ địch nước ngoài nhìn chằm chằm vào, là những Lão Quái Vật đã tồn tại trăm năm.
Sự tồn tại của bọn họ khiến cường giả của các quốc gia khác không dám đến nước họ làm xằng bậy, uy chấn tứ phương, nếu ở cổ đại thì bọn họ tuyệt đối là Thần Tướng.
Nhưng hắn thế mà lại nói bọn họ đều đã chết hết, đều chết trong lòng đất của gia tộc Manchester gì đó?
Được thôi, chúng ta nói cái khác, nói đến tổ chức Thần Phạt đi, đó là một thế lực lớn a, thủ lĩnh của bọn họ là một cường giả có tu vi Kim Đan Kỳ.
Có được những lực lượng hắc ám đáng sợ nhất dưới lòng đất, đủ để gây náo loạn một quốc gia nhỏ, thậm chí phá vỡ chính quyền của bọn họ.
Được rồi, hôm nay Diệp Lăng nói tất cả bọn họ đều đã chết, giống như những con gà không đáng nhắc tới.
“Diệp Lăng nói là sự thật, những người đó đã khiến nước Mỹ thiệt hại không nhẹ, hơn nữa tôi nghĩ, hiện tại anh ấy đã trở thành người không được nước Mỹ hoan nghênh nhất.”
Alice cười khẽ, thực lực cường đại cộng thêm tính cách quái dị cả tên này khiến cho không ít ngườikhó lòng phòng bị.
“Ha hả, thật buồn cười, ha hả.” Ba người Diệp Vô Đạo đều xấu hổ cười.
Diệp Lăng gật đầu: “Ba tên ếch ngồi đáy giếng, có phải bây giờ đang cảm thấy rất xấu hổ không?”
Trầm Nguyệt Tâm khoát tay: “Được rồi được rồi, Diệp Lăng, mẹ bảo em nói với anh, mau chóng đưa Alice trở về thành phố Đông Hải dưỡng thai.”
“Hơn nữa tất cả chị em trong nhà đều đã biết, đều đang xắn tay áo lên chờ chúc mừng anh trở về đó.”
Trầm Nguyệt Tâm nói xong, sắc mặt Diệp Lăng lập tức biến đổi, nhưng sau đó lập tức kiêu ngạo nói: “Cắt, bản vương đã trở lại, các ái phi đương nhiên phải ngênh đón rồi.”
“Chậc chậc, chút khí lực đó của cậu, vẫn nên nghĩ làm sao để tránh khỏi sự chém giết của các chị dâu đi.” Mạc Tinh cười hắc hắc, có chút hả hê nói.
Nhưng hắn ta cũng rất hâm mộ, trong nhà giấu gần mười người đẹp như vậy, người đàn ông nào mà không ao ước chứ.
“Được, đợi anh mang đồ vật giao cho hai vị lão nhân xong, chúng ta sẽ trở về, chậc chậc, đúng là ổ vàng ổ bạc, cũng không bằng ổ chó nhà mình.”
Diệp Lăng cảm thán, hắn cũng nhớ mấy cô gái trong nhà kia rồi, Lưu Xảo, Mộ Ngưng Hàm, Vương Ngưng Mị, Táng Hoa, Lâm Vũ Tình, cùng với chị cảnh sát bạo lực kia.
“Ừm, mọi người về trước đi, tôi còn phải về bố trí lại mọi thứ, Diệp Lăng cậu gây ra việc lớn như vậy, nhiều người chết như thế, Hoa Hạ chúng ta phải nhân cơ hội dương oai, nếu không thì chức cục trưởng của tôi đây cũng quá không xứng chức rồi?”
Đôi mắt Thần Phong chứa đầy cuồng nhiệt, nhân cơ hội giết bọn họ để thị uy, đồng thời để cho bọn họ biết uy phong của Hoa Hạ vẫn như nghìn năm trước, có thể tạo ra mưa to gió lớn trên thế giới, khiến tất cả mọi người kinh hãi.
“Thần Phong, tiểu gia tôi đi cùng với cậu, để cho bọn họ biết đại danh cuồng ngạo danh bất hư truyền của tôi!” Diệp Vô Đạo cũng liên tục gào lên.
Mạc Tinh lại thành thật lắc đầu: “Bỏ đi, tôi về thành phố Đông Hải với Diệp Lăng, dựa vào cái vận khí thối của tôi, sợ rằng ngồi máy bay cũng có thể rớt xuống biển.”
“Các cậu cũng đừng quá phô trương, những cường giả của nước ngoài kia không giống như trong nước chúng ta, cường giả của chúng ta đều ẩn nấp trong Thần Long
Giá, nhưng bọn họ lại sinh hoạt trong xã hội.”
“Dựa vào tu vi của các cậu, ngay cả một con sóng cũng không lật lên nổi, đừng có chìm ở nước ngoài, tiểu gia tôi còn phải đi nhặt xác cho mấy người.”
Diệp Lăng nói đúng sự thật, tu vi của Dị Năng Giả nước ngoài không hề yếu, hơn nữa khoa học kỹ thuật của họ cũng rất phát triển, bọn họ chỉ cần mượn một chút khoa học kỹ thuật, liền có thể trở nên mạnh hơn, tuyệt đối không thể coi thường.”
“Yên tâm đi, lúc này tôi sẽ về Thần Long Giá trước, mời lão tổ trong tộc xuất núi, đường đường là cường giả Kim Đan Kỳ, đủ để bảo đảm bọn tôi bình an vô sự.”
“Huống hồ Diệp Lăng cậu đã ở nước ngoài giết người thành cái dạng này, một đóa hoa đã sắp tàn lụi, chẳng lẽ bọn tôi còn sợ vài nụ hoa ấy?”
“Hơn nữa, bọn tôi mang theo mục đích tranh tài một cách hữu nghị, tranh tài đó cậu có biết không, thắng bại đứng thứ hai, tình hữu nghị đứng thứ nhất.”
Thần Phong cười hắc hắc, nhưng trong lòng ôm một bụng ý xấu, mắt Diệp Lăng trắng dã, mấy tên khốn kiếp này, không biết lại muốn gây ra bao nhiêu tai họa nữa.
Bọn họn cũng không nói đến chuyện khác nữa mà bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, buổi tối Diệp Lăng chuẩn bị mang văn kiện đến chỗ hai vị lão nhân kia, sau đó ngày mai trở về thành phố Đông Hải.
Sau khi ăn uống no nê, bọn họ vừa nói vừa cười đứng dậy rời đi, sau khi bọn họ đi đến địa sảnh, gặp một đám đàn ông ăn mặc thời thượng đang say khướt đi ra.
“Hắc hắc, con gái trong nước đúng là tươi ngon a, không tệ không tệ, sau này nếu không có việc gì tôi sẽ thường đến đây a.” Một gã thanh niên cười như điên nói, khiến cho không ít người trong đại sảnh nhíu mày.
Một gã đàn ông bên cạnh tên kia vội vàng gật đầu: “Cậu Lưu, chỉ cần một câu nói của ngài thôi anh em chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp đầy đủ, địa vị của ngài, ở trong nước cũng là một người có tiếng tăm lừng lẫy a.”
Diệp Lăng cau mày, lời nói của những tên này thật kiêu ngạo a, thậm chí còn ngông cuồng hơn cả ông đây.
Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh đi đến quần thu ngân tính tiền, mà đúng vào lúc này, thanh hình của gã thanh niên đang ầm ĩ kia lảo đảo một cái, đụng vào người Alice.
“Làm cái gì đó! Chó khôn không cản đường, mày đang cản trở đường của ông đây!” Sau khi gã thanh niên đứng vững người lại liền điên cuồng hét lên.
Diệp Lăng vội vàng đỡ lấy Alice: “Không sao chứ?”
Thật ra tuy Alice mang thai, những rốt cuộc vẫn là một cường giả Trúc Cơ Kỳ, đừng nói là bị đụng vào, cho dù cùng người khác chiến đấu, chỉ cần không bị thương quá nặng liền không sao.
Nhưng trong lòng của Diệp Lăng, phụ nữ mang thai là quý giá nhất, Alice lắc đầu, sắc mặt Diệp Lăng âm trầm, mà Trầm Nguyệt Tâm đang đứng bên cạnh cũng vội vàng đỡ lấy Alice, sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Xin lỗi!” Giọng Diệp Lăng trầm thấp, sắc mặt dọa người.
Gã thanh niên kiêu ngạo kia lập tức ngẩn người, lập tức cười lên ha hả, chỉ vào Diệp Lăng: “Kẻ nghèo kiết xác như mày, thật đúng là gan to a, biết tiểu gia ta là ai không?”
“Xin lỗi mày? Mày có tư cách này sao? Chậc chậc, u, hai cô gái không tồi a.”
Vừa nói, gã thanh niên vừa đi tới chỗ Alice và Trầm Nguyệt Tâm: “Người đẹp, đi theo tên tiểu bạch kiểm này thì có tiền đồ gì chứ, đi theo tiểu gia anh, mỗi tháng đều có một triệu tiền tiêu vặt.”
“Thế nào, động lòng không? Chưa thấy qua chứ gì? Ha ha!” Gã thanh niên vừa nói vừa lôi kéo tay của hai người.
Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện ở chỗ cổ tay của gã thanh niên, nắm chặt một cái sau đó hung hăng bẻ xuống.
Răng rắc, một tiếng xương gãy vang lên, gã thanh niên gào khóc thê thảm, giọt mồ hôi lớn như hạt đầu từ trên mặt rơi xuống, thân hình gã ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Buông tay! Buông tay! Nhanh! Mẹ nó buông tay ra cho ông!” Gã thanh niên rống to, mười mấy người ở sau lưng gã ta thấy vậy, lập tức cắn răng vọt về phía Diệp Lăng.
Mà Thần Phong đang đứng phía sau lưng Diệp Lăng cũng di chuyển, thân ảnh lóe lên, song quyền đánh mạnh ra, chỉ qua vài chiêu, đã đánh những tên to con kia ngã lăn quay ra đất.
“Xin lỗi! Hoặc là chết!”
Giọng Diệp Lăng âm u như ác quỷ đòi mạng, gã người thanh niên kia lập tức giật mình, trong ánh mắt chứa đầy kinh hãi.