Diệp Lăng bá đạo như Tử Thần, từng câu từng chữ đều có thể đoạt mạng người.
Mày có thể động tao, nhưng không thể động vào người phụ nữ của tao, không những động vào mà còn nói năng lỗ mãng, ngôn từ buồn nôn, mẹ nó thật sự cho rằng ông trời là lão đại mày là lão nhị à.
“Xin lỗi! Hoặc là chết!” Bàn tay của Diệp Lăng bỗng nhiên bẻ xuống, một tiếng xương gãy chói tai vang lên khiến mọi người rợn cả tóc gáy.
Ahhh, những người đang đứng trước quầy thu ngân để tính tiền kia đều há to miệng nhìn Diệp Lăng, bọn họ đều cảm thấy cậu thanh niên thanh tú trước mặt này quá hung dữ, hung dữ đến mức khiến lòng người kinh hãi.
“Nhanh! Thả cậu Lưu ra! Cậu ấy là thái tử của Bảo Loan Tứ Hải Bang, nếu các người dám động vào cậu ấy, các người sẽ phải mất mạng!”
Tên vừa nịnh bợ gã thanh niên kia điên cuồng hét lên, dữ tợn nói ra bối cảnh của gã thanh niên bị Diệp Lăng vặn gãy cổ tay.
Mọi người đều ngẩn người, Bảo Loan, đó không phải là hòn đảo đã bị cô lập vài năm trước trước à, bây giờ còn chưa có trở về Đảo Bảo à.
Là nơi thường xuất hiện những lời đồn kì quái, ví dụ như những lời nói đùa rằng người bình thường ăn không nổi quả trứng luộc trong nước trà.
Ai ngờ, trong một ngày số người ăn trứng luộc trong nước trà ở đất liền có thể vòng thành tám vòng quanh Trái Đất, hơn nữa mỗi ngày đều không thay đổi.
Mà Tứ Hải Bang, càng khiến lòng người chấn động, danh tiếng của Tứ Hải Bang này vô cùng lớn, có quan hệ rất thân mật với Đảo Quốc Sơn Điền, càng mơ hồ lấy được danh xưng đệ nhất bang phái ở Bảo Loan.
“Xem ra, mày đã chọn cái chết.” Hai tròng mắt Diệp Lăng phát ra hàn ý, chọc hắn, đừng nói là thái tử Tứ Hải Bang, mẹ nó cho dù là ông tổ của Tứ Hải Bang đến cũng không giải quyết được.
Gã thái tử của Tứ Hải Bang kia vội vàng tru lên: “Đừng! Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, Lưu Bân tôi nhất định sẽ ghi nhớ kĩ việc tốt này của anh.”
Ánh mắt Diệp Lăng hờ hững: “Xin lỗi không chân thành, đáng chết!”
Nói xong, Diệp Lăng đạp một cước, đạp bay gã Lưu Bân trên mặt vẫn còn giữ chút thần sắc muốn báo thù kia, khiến gã đập vào kình thủy tinh của đại sảnh.
Bùm bùm, miếng thủy tinh rớt đầy đất, Diệp Lăng chậm rãi đi về phía trước, Lưu Bân phun ra một ngụm máu tươi, giùng giằng bò dậy, sắc mặt tái nhợt.
“Đừng đừng! Tôi thật sự sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, anh tha cho tôi một mạng đi!”
Gã Lưu Bân thật sự hoảng sợ, gã cảm thấy Diệp Lăng dường như thật muốn giết gã, vì vậy gã vội vàng xua tay, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Diệp Lăng nhìn thấy bộ dạng đó của gã Lưu Bân, lập tức cười lạnh một tiếng, một tên phế vật như thế này không đáng để hắn hao phí sức lực chân tay.
“Diệp Lăng, tên khốn kiếp kia dám động vào chị dâu? Diệp Vô Đạo tôi không phế hắn, mẹ nó tên của tôi sẽ viết ngược lại!” Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh nghe được động tĩnh liền vội vàng chạy tới.
Mà sắc mặt của Mạc Tinh cũng trở nên tái xanh, hỗn đản, là tên không có mắt nào ở Đế Đô ăn gan hùm mật gấu, dám động thủ trên đầu thái tuế.
“Đừng... Mạc thiếu... Diệp thiếu.” Tên vừa nịnh bợ gã Lưu Bân kia cà lăm nói, trong lòng chứa đầy bi ai, xong đời, thế mà lại chọc đến hai ông nội này.
Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo xoay người, nhìn chằm chằm vào tên vừa lên tiếng kia, Mạc Tinh cười nhạt: “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là con chó săn Hoàng Vân của Khương Tiểu Bạch, mày đúng là to gan a.”
“Dám trêu chọc vào người đã chặt ngón tay của chủ nhân mày xuống, tao thấy có phải mày đang ngại bản thân sống không quá dài rồi không?” Mạc Tinh cười nhạt.
Tên Hoàng Vân lập tức giật mình một cái, vừa rồi tên đó còn nghĩ sao nhìn Diệp Lăng lại quen mắt như vậy chứ, hóa ra chính là kẻ đã tàn nhẫn chặt ngón tay của Khương Tiểu Bạch xuống a.
“Hai vị đại thiếu, xin bớt giận, Lưu thiếu đã uống một chút rượu, thật sự không phải cố ý, ngài muốn bồi thường bao nhiêu cũng được, chỉ cần giải quyết ổn thỏa được việc này.”
Tên Hoàng Vân vội vàng nói, đùa gì thế, nếu như ở Bảo Loan thì không nhất định phải làm thế này, nhưng đây là Đế Đô, hai trong bốn vị Tứ thiếu đã xuất hiện, ai lại ngu ngốc đeo tội trên lưng mình chứ.
“Nói đi, tên đó là ai vậy, thái tử Tứ Hải Bang chó má gì chứ.” Diệp Vô Đạo thản nhiên nói.
Diệp Lăng đi tới cạnh Alice, khoát tay: “Mấy người các cậu giải quyết đi, tôi lười nói chuyện với loại cặn bã này, nhớ kỹ, phải khiến tên đó hiểu được, đôi khi ngông cuồng quá sẽ mất mạng đấy.”
Nói xong, Diệp Lăng và Alice, Trầm Nguyệt Tâm rời đi, để lại ba người Thần Phong, Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh, bọn họ đều cảm nhận được Diệp Lăng đã thật sự động sát tâm.
Tên Hoàng Vân nghe nói như thế, lập tức kinh hãi, hai ông nội này chẳng lẽ thật sự muốn mạng của Lưu Bân, nếu như vậy Khương Tiểu Bạch nhất định sẽ nổi điên a, đây chính là khách quý mà hắn ta phân phó cho Hoàng Vân, muốn hắn an bài thật tốt cho vị khách quý này.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Lăng còn chưa đi ra khỏi cửa thì cảnh sát đã lập tức ập đến, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng liền ngăn hắn lại, cầm chặt lấy súng lục trong tay.
“Tất cả lui về phía sau cho tôi! Tôi nhận được một cuộc gọi báo án, nói ở nơi này có người có ý định bắt cóc hành hung người khác, lên, còng hết lại đưa đi cho tôi!”
Tên cầm đầu hét lớn, khí thế rất mạnh, nhưng gương mặt Diệp Lăng lại vô cùng âm trầm.
Mà Lưu Bân đang ngồi ở một bên vội vàng bò dậy, cười ha ha: “Nhanh! Mau bắt hết bọn chúng lại cho tôi, tôi là khách nước ngoài, tôi là quý khách, tôi muốn tố cáo hành vi bạo lực của các người lên Bộ ngoại giao!”
Nói xong, tên cảnh sát cầm đầu kia vội vàng nịnh nọt nhìn về phía Lưu Bân cười nói: “Yên tâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho cậu.”
Mà lúc này, Diệp Lăng lại đạp một cước vào tên cảnh sát kia, khiến tên đó ngã nhào, sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo của tên đó, thanh âm lạnh lẽo: “Mẹ nó mày có còn là một người Hoa Hạ chính trực nữa hay không?”
“Mày quy định người của Bảo Loan chính là khách nước ngoài? Mẹ nó là quý khách? Tao thấy mày đang chê chó nhà mình bẩn, khen chó ở bên ngoài thơm a.”
Phanh, Diệp Lăng lại đạp thêm một cước, khuôn mặt của những cảnh sát đang ở bốn phía khác đều trở nên khẩn trương, vội vàng giơ súng lên ngắm vào Diệp Lăng, sắc mặt rất khó coi.
Bọn họ nhận được điện thoại báo án, nói rằng đoàn khảo sát của Bảo Loan đang đánh nhau với kẻ khác, họ liền vội vàng chạy tới, những người bạn nước ngoài này mất một chiếc xe đạp đều có thể tìm ra được ngày tháng, người trong nước và người nước ngoài phát sinh xung đột, đa phần mọi người đều sẽ nghiêng về phía người nước ngoài.
Bởi vì bọn họ sợ đắc tội với đoàn khảo sát, sẽ quấy nhiễu đến vốn đầu tư của thành thị.
Diệp Lăng xoay người lại đi về phía Lưu Bân: “Mẹ nó đúng là bạch nhãn lang, mày mà cũng được xem là khách nước ngoài? Được xem là khách quý? Mày thật sự cho rằng bản thân là một nhân vật lớn a.”
“Những kẻ ở cùng một nơi với mày đều quá kiêu ngạo, đối với người trong đất liền thì lại tràn ngập khinh bỉ.”
“ Rất đáng tiếc, thật ra bọn mày chỉ là những kẻ bỏ đi của Hoa Hạ mà thôi, nhớ kĩ, đừng quá xem trọng vị trí của mình, mày cũng chỉ là một con chó mà thôi.”
Diệp Lăng nói xong, hung hăng đạp một cước lên đầu Lưu Bân.
Bịch, một tiếng nặng nề vang lên, thân hình Lưu Bân mềm nhũn, ngồi co quắp trên sàn nhà, máu tươi từ trên trán chảy xuống, khiến mọi người kinh hãi.
“Tất cả bỏ hết súng xuống cho ông, bọn mày chán sống rồi phải không, gọi cục trưởng của bọn mày đến đây cho ông!”
Diệp Vô Đạo cũng xông tới, đá ra mấy cú khiến đám người kia ngã xuống sàn nhà, sắc mặt Diệp Vô Đạo tái xanh, trong mắt bốc lên lửa giận, rống to.
Mà mặt của Thần Phong và Mạc Tinh cũng đều đen lại, đi tới cạnh Lưu Bân, Mạc Tinh nắm lấy tóc gã Lưu Bân, cười lạnh một tiếng.
“Thật xấu hổ a, tên ngông cuồng, hôm nay ông đây để cho mày biết, làm sai thì phải trả giá lớn, ba chữ xin lỗi này còn không hữu dụng bằng một cái rắm!”
Nói xong, Mạc Tinh dữ tợn cười, tay nắm lấy tóc gã Lưu Bân, hung hăng đánh lên.