Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 337 - Chương 337: Khương Tiểu Bạch Uy Hiếp

Chương 337: Khương Tiểu Bạch uy hiếp

Mạc Tinh lôi kéo tóc gã Lưu Bân, cánh tay bỗng nhiên khẽ động một cái, một lực lượng to lớn ném gã Lưu Bân bay thẳng lên tường.

“Không!” Hoàng Vân kêu to lên, sắc mặt tuyệt vọng, mấy vị tiểu gia này đang chuẩn bị giết chết Lưu Bân a.

Nhưng gã lại không có dũng khí ngăn cản lại, Mạc Tinh là ai, mấy năm trước là kẻ gây ra tinh phong huyết vũ ở Đế Đô, kiêu căng khó thuần.

Diệp Vô Đạo là ai, một kẻ vô cùng ngông cuồng, đừng nói là cậu chủ của gã, coi như là những thứ khác mấy công tử cùng với tỉnh bộ quan lớn hắn cũng lười liếc mắt nhìn cho dù là những cậu ấm nhà quan khác hắn ta cũng lười liếc mắt tới.

Thân hình Lưu Bân chậm rãi ngã xuống tường, hai mắt mê man, tinh thần không còn minh mẫn nữa, cú ngã này đã khiến toàn thân hắn rụng rời.

“Tất cả dừng tay lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!” Một gã cảnh sát trẻ tuổi lập tức nhặt khẩu súng rớt trên mặt đất, chỉ vào đám người nói.

Diệp Vô Đạo lập tức ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Ha, ông đây đã sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị vài cảnh sát chỉ vào đầu uy hiếp a!”

“Đến đến, anh nổ súng thử xem! Một đám bắt nạt kẻ yếu, mấy người không cảm thấy tấm da mà mấy người đang khoác lên người là một sự sỉ nhục hả?”

Mà con mắt của gã cảnh sát trẻ tuổi kia lập tức đỏ bừng, rống to: “Tôi không phải! Tôi là cảnh sát! Không biết là ai phạm pháp, tôi đều phải bắt hết, đây là trách nhiệm của tôi.”

“Thế khi nãy cấp trên của anh vừa đến, không phân trắng đen liền muốn bắt người, tại sao anh lại đứng yên? Vì sao không phát dương chính nghĩa?”

Diệp Lăng đi ra, nhìn gã cảnh sát đang ngẩn người kia nói, sau đó lắc đầu, người trẻ tuổi a, hành động quá cảm tính, lại không chịu suy nghĩ kĩ hành vi của mình.

“Nói chung, các người phạm pháp, tôi phải bắt!” Cảnh sát trẻ tuổi kia cắn răng nói, trong mắt thế mà lại dâng lên nước mắt, cũng không biết là do gấp gáp hay là do xấu hổ nữa.

Diệp Vô Đạo lập tức cắn răng: “Aii, tên nhóc khốn kiếp, mẹ nó cho rằng ông đây không dám động vào mày à?”

Diệp Vô Đạo nói xong liền muốn ra tay nhưng lại bị Diệp Lăng ngăn lại, chỉ là một tên cảnh sát mà thôi, không đáng để tức giận đến như vậy, hơn nữa, cảm giác chính nghĩa trong lòng gã kia vẫn rất cao.

Diệp Lăng đi tới cạnh Lưu Bân, ngồi chồm hổm trên đất vỗ vào gò má của gã: “Ai, chết chưa, chưa chết thì đứng lên cho ông, tao cho mày ba giây, nếu không tao sẽ khiến mày chết thật.”

“Cậu trai trẻ, nếu bỏ qua được thì hãy bỏ qua đi, cậu ta đã thảm đến như vậy.” Một người đàn ông trung niên đứng gần đó lên tiếng, trên khuôn mặt mập mạp hiện ra vẻ không đành lòng.

Diệp Lăng xoay người, thần sắc đạm mạc: “Vợ tôi mang thai, lỡ như xô xát dẫn đến hậu quả xấu, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

“Lúc nãy khi gã ta nhục mạ tôi, uy hiếp bọn tôi, sao ông không đúng ra nói giúp một lời? Hiện tại lại đứng ra, có phải là đang xen vào chuyện của người khác không.”

Diệp Lăng rất ghét người như vậy, luôn dùng đạo đức đi lừa người khác, nhưng vừa rồi tại sao không có ai đứng ra bất bình thay hắn?

Người đàn ông trung niên kia lập tức im lặng, chiếc miệng dài kia nói không nên lời, vẻ mặt có chút hồng.

Diệp Lăng xoay người sang chỗ khác, nhìn Lưu Bân đang bò dậy bên cạnh hắn: “Nói đi, chuyện này xem như kết thúc hay chưa!”

Những gã to con kia đều nghiến răng nghiến lợi: “Không cần biết mày là ai! Đắc tội thái tử của Tứ Hải Bang bọn tao chính là đang tìm chết, cậu ấy là con trai duy nhất của Bang chủ, mày gây họa lớn, cho dù là người nhà của mày cũng không cứu được mày!”

Những gã to con này nghĩ cậu chủ của mình ôm vốn đầu tư đến, những quan lớn kia hẳn phải mỉm cười chào đón bọn hắn mới đúng.

Mặc dù người thanh niên này có giá trị vũ lực kinh người, nhưng nếu người nhà của hắn biết, cũng tuyệt đối không bảo vệ được hắn.

Sau khi Diệp Lăng nghe xong lập tức nở nụ cười, mà lúc này tên Hoàng Vân cũng lên tiếng: “Diệp thiếu, Mạc thiếu, Khương thiếu bảo tôi truyền lời cho hai vị.”

Hoàng Vân gượng gạo nói, vô cùng xoắn xuýt, rõ ràng gã đang do dự có nên nói hay không, dường như một khi nói ra gã ta sẽ không còn an toàn nữa.

Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh trao đổi ánh mắt một cái, gật đầu, bọn họ muốn nhìn một chút, tên Khương Tiểu Bạch đã bị chặt một ngón tay kia đến cùng muốn nói cái gì.

“Khương thiếu nói, nếu hai vị có năng lực thì cứ giết chết Lưu Bân đi, nếu như không có năng lực thì hãy thả cậu ấy ra, tránh tìm phiền phức.”

“Vị Lưu Bân này có quan hệ sâu xa với Giang thiếu, hai người là bạn tốt của nhau, Khương thiếu bảo tôi nói hai vị cân nhắc một chút.”

Sau khi gã Hoàng Vân nói xong lại vội vàng nói tiếp: “Hai vị đại thiếu, lời này là do Khương thiếu muốn tôi truyền đạt lại, không có liên quan gì đến tôi cả.”

Sau khi hai người nghe xong lập tức bật cười, bị chọc giận đến mức bật cười, chậc chậc, hay cho một tên Khương Tiểu Bạch a, bây giờ còn dám thách đố bọn họ a.

“Tên Khương Tiểu Bạch phế vật này, hắn ta thật sự cho rằng ông đây không dám động vào Lưu Bân sao? Mẹ nó cũng chỉ là con trai của tên đầu sỏ của một tổ chức thôi mà, còn không bằng quả trứng.”

“Giang Du? Hắn là cái thá gì, bị ông đây đánh ngã như heo, nơi nào có chỗ cho hắn nói chuyện hả?”

Diệp Vô Đạo vừa nói vừa đi về phía Lưu Bân, nhưng lại bị Diệp Lăng ngăn lại, Diệp Vô Đạo rất khó hiểu, tính tình của tên này thay đổi rồi?

Dựa theo tính cách của Diệp Lăng, sợ rằng hiện tại đã vặn nát hết cả xương của tên Lưu Bân này rồi mới đúng?

“Gấp cái gì, rõ ràng tên Khương Tiểu Bạch kia đang bẫy các cậu, nếu các cậu thật sự làm thịt tên này, vậy thì đã mắc mưu của hắn ta rồi.”

“Hơn nữa, hình như việc này là việc của tôi, vậy hãy để tôi đến giải quyết, tôi thật sự muốn nhìn xem hai vị thiếu gia của Thủ Đô kia có thể làm gì được tôi.”

Vừa nói Diệp Lăng vừa đi tới cạnh Lưu Bân, giữa ngón tay đột nhiên lóe lên một tia linh lực, lặng yên không tiếng động chui vào hạ thể của Lưu Bân.

Ba, không hề phát ra một tiếng động nào, linh lực của Diệp Lăng đã phá hủy hết xương xốp của gã Lưu Bân, mà gã Lưu Bân từ giờ trở đi chỉ sợ sẽ trở thành tên thái giám cuối cùng còn sót lại lại trên thế giới.

“Được rồi, nên làm đều đã làm xong, mày nói lại cho Khương Tiểu Bạch, cứ nói ông đây đã nói rồi, có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đi tìm hắn, OK.”

Diệp Lăng cười lạnh, tên Hoàng Vân giật mình một cái, cảm thấy sát ý nồng nặc đang bao phủ cả người gã, khiến gã Hoàng Vân cảm giác Diệp Lăng giống như một con mãnh thú.

Hoàng Vân gật đầu, mà lúc này đây một vị người đàn ông trung niên hốt hoảng chạy vào, đeo một chiếc mắt kính, cảnh phục trên người còn chưa mặc xong.

“Diệp thiếu, không biết cậu đã gặp phải chuyện gì, cậu nhìn xem, bên trong khu vực do tôi quản lí, nếu để xảy ra chuyện gì khiến cậu mất hứng, đó đều là do tôi thất trách.”

Người nói chuyện là cục trưởng ở nơi này, là người có quyền sát phạt cao cao tại thượng ở trong mắt người bình thường.

Mà trong mắt nhóm người Diệp Vô Đạo, bọn họ còn không bằng cái rắm, cũng chỉ là cục trưởng của một khu vực mà thôi, nếu ông ta dám khua môi múa mép bọn hắn liền khiến ông ta cuốn gói cút xéo đi.

“Tên Bảo Loan này là do ai dẫn tới? Mắt mù a, một con chó chỉ biết kêu mà không biết cắn người, đại lục chúng ta thiếu thốn loại mặt hàng này sao?”

Diệp Vô Đạo đi tới cạnh cục trưởng, lạnh giọng nói, sau đó ánh mắt quét ngang tất cả mọi người, ánh mắt bén nhọn khiến bọn họ không dám nhìn thẳng vào Diệp Vô Đạo.

Bình Luận (0)
Comment