Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 338 - Chương 338: Tên Hề Và Đại Thiếu

Chương 338: Tên hề và đại thiếu

Sự cường thế của Diệp Vô Đạo khiến bầu không khí trong hội sở lập tức đông cứng lại, tiếng tăm của hắn ta rất lớn, đi vào hội sở cao cấp này đều là người có thân phận cao.

Thái tử nhà họ Diệp ở Thủ Đô, đường đường là một trong Tứ thiếu ở Thủ Đô, lực lượng sau lưng đủ để hắn ta lật mây che gió.

Nhưng Diệp Lăng cũng đi ra, vỗ bả vai Diệp Vô Đạo: “Được rồi, dọa chết mọi người bây giờ, cũng chỉ là một con chó thôi mà, cần gì phải tức giận đến như vậy.”

“Được rồi, nhưng tôi nghĩ vị cục trưởng này nên dạy dỗ lại thuộc hạ dưới tay mình đi, bọn họ mặt bộ quần áo này là để phục vụ cho nhân dân, không phải để bọn họ học thói mắt chó coi thường người khác.”

“Có một số việc không nên làm tốt quá, nếu không, tôi nghĩ người lãnh đạo như ông cũng sẽ bị liên lụy đấy.”

Diệp Lăng nhẹ nhàng nói, mà Diệp Vô Đạo đứng ở phía sau Diệp Lăng lại không hề phản bác câu nào, điều này lại khiến cho mọi người khiếp sợ thêm một lần nữa.

Mẹ kiếp, Diệp Vô Đạo là kẻ ngông cuồng nhất trong Tứ đại công tử đó, hắn ta chưa phục ai cả, ai dám nói chuyện như vậy với hắn ta chứ, hôm nay chơi trò chơi lớn à?

Vị cục trưởng kia nhìn thấy Diệp Vô Đạo không có phản bác lời của Diệp Lăng, ông ta liền nghĩ hắn là một nhân vật lớn nào đó, vì thế vội vàng gật đầu: “Cậu nói đúng lắm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt mấy tên khốn kiếp này!”

“Không thể để bởi vì bọn họ mà bôi đen toàn bộ tập thể chúng tôi, bọn họ phải trả giá thật lớn.”

“Những con sâu làm rầu nồi canh này, tôi nhất định sẽ nghiêm trị, xin Diệp thiếu và Mạc thiếu yên tâm.”

Cục trưởng thề son sắt nói, mồ hôi trên trán chảy xuống cuồn cuộn, ông ta rất sợ a, mấy vị tiểu gia này là những kẻ không sợ trời không sợ đất a.

Nếu bọn họ thật sự muốn tính sổ với ông ta, chỉ sợ chiếc mũ trên đầu ông ta sẽ không còn nữa a, đừng bao giờ khinh thường những phú nhị đại ở Hoa Hạ này, nhưng bản lĩnh khác bọn họ không có, nhưng bản lĩnh hại người lại rất lợi hại đó.

“Nhưng cậu ơi! Bọn họ phạm...” Gã thanh niên vừa chĩa súng vào Diệp Vô Đạo lúc nãy vội la lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, rõ ràng rất ủy khuất.

Diệp Vô Đạo thấy vậy, lập tức vui vẻ: “U, còn là một kẻ có quan hệ thân nhân a, cậu? Chậc chậc, tác phong không tồi a.”

“Tên hỗn trướng này câm miệng lại cho tôi!” Cục trưởng chỉ vào gã cảnh sát trẻ tuổi đang ủy khuất kia quát, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nhìn về phía Diệp Vô Đạo.

“Diệp thiếu, cử hiền bất tị thân a, cậu biết đấy, tác phong của bọn tôi luôn tuân thủ theo quốc gia, tuyệt đối sẽ không đi lên con đường sai trái.”

Cục trưởng vội vàng nói, sau đó hung hăng trợn mắt trừng đứa cháu trai của mình, trong lòng đã sớm mắng té tát, mẹ nó, nếu nó không phải là cháu ngoại mình, thì lát nữa ông đây đã dùng dây nịt đánh chết nó rồi.

Mà Diệp Lăng cũng đi tới vỗ vai cục trưởng: “Tên đó rất có tiền đồ, ít nhất trong lòng cậu ta vẫn còn tồn tại tinh thần trượng nghĩa, chỉ là đã bị đám người này dạy hư mà thôi.”

“Nếu như dành chút thời gian dạy dỗ lại, tôi nghĩ cậu ta sẽ trở thành người tốt, ông nói xem.”

Diệp Lăng cười khẽ, sau đó bọn họ rời đi, chỉ để lại một đám quần chúng vây xem đang trợn mắt há mồm, trong lòng nhấc lên sóng dữ, những cậu ấm này đã trình diễn một màn khiến bọn họ chấn động a.

Cục trưởng nhìn cháu ngoại của mình, lập tức lắc đầu: “Con à, tiếp xúc với xã hội quá ít, con biết bọn họ là ai sao? Thế mà con lại dám nói như vậy.”

“Không biết.” Gã cảnh sát trẻ tuổi nói, gã ta không biết, cũng không có tiếp xúc với những tầng lớp này.

Cục trưởng thở dài: “Đã từng nghe nói đến Tứ đại công tử của Thủ Đô sao?”

“Nghe qua a, chính là bọn Vương Tiểu Phi, rất có tiền, thế lực trong nhà rất mạnh, hơn nữa còn thông đồng với rất nhiều nữ minh tinh, được xưng là Tứ đại công tử.”

Gã cảnh sát trẻ tuổi nghe được cậu mình hỏi, lập tức tỏ ra hứng thú, ở tuổi này của gã ta, chính là độ tuổi thích nghe ngóng tin tức ven đường.

“Cút đi! Đó là bốn thằng hề, Tứ đại công tử cái rắm, con nha con nha, nếu không phải vì mẹ con muốn ta chăm sóc cho con thật tốt, thì ông đây đã dùng thắt lưng đánh chết con rồi!”

“Ta cho con biết, ở Thủ Đô, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, điều quan trọng nhất là phải có mắt nhìn, những loại người này, bọn họ nếu muốn đạp chết con thì cũng dễ như đạp một con châu chấu vậy!”

“Người đâu, mang bọn họ về hết cho tôi, còn cả cậu thái tử của Tứ Hải Bang gì đó nữa, cũng mang về luôn cho tôi!”

Cục trưởng vung tay lên, xoay người rời đi, còn về phần những người này sẽ phải chịu hình phạt gì, thật ra ông ta hiểu hơn ai hết, ông ta cũng không có thực lực và quyền lợi để quyết định xử lí bọn họ như thế nào.

Làm như vậy là vì nể mặt nhóm người Diệp Vô Đạo, còn tiếp đó, cục trưởng cũng sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt với những cậu ấm này.

Là tay già đời đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, chút năng lực phản ứng này vẫn phải có, hơn nữa vị cục trưởng khôn khéo này đã có thể xưng là một con lươn rồi.

Trên xe Maserati, Diệp Lăng vỗ bả vai Alice: “Đừng suy nghĩ nhiều, trên thế giới có rất nhiều người như vậy, không riêng gì Hoa Hạ, nước Mỹ cũng có rất nhiều.”

“Loại người này, không dạy dỗ bọn họ, bọn họ liền không biết Mã Gia Vương có bao nhiêu con mắt.”

Alice nhu thuận gật đầu, Thánh Nữ trong lòng hàng tỉ giáo đồ kia, bây giờ giống như một người vợ hiền thục, rất nhu thuận nghe lời.

“Nguyệt Tâm, em đưa Alice về trước đi, anh đi hai vị lão gia tử nơi đó một anh đến chỗ hai vị lão nhân kia một chuyến, giao đồ vật cho họ, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về thành phố Đông Hải.”

Diệp Lăng nói xong, Trầm Nguyệt Tâm gật đầu, Diệp Lăng xuống xe, chiếc Maserati nhanh chóng biến mất trên con đường rộng rãi.

Mà Diệp Lăng ngồi lên chiếc Wrangler của Mạc Tinh, bốn người ngồi chung một chiếc xe, đi đến nơi ở của hai vị lão nhân, đến khu vực biên giới, Diệp Lăng xuống xe, đi vào bên trong, ba người còn lại ngồi chờ trên xe.

“Chậc chậc, các cậu đoán xem lão gia tử sẽ thưởng gì cho cậu ta?”

“Đúng vậy, cậu ta không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn giết chết không ít cường giả đối địch, đây cũng được xem à một công lao lớn đi?”

Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo đều hỏi, mà Thần Phong ngồi ở một bên lại khoát tay: “Hai tên ngu ngốc các cậu có thể dừng hỏi nhiều như thế được không, hiện tại cho Diệp Lăng nhiều đồ thì có tác dụng gì?”

“Thực lực của cậu ta đã là có một không hai trong nhân loại rồi, là cường giả đứng trên đỉnh cao, thứ cậu ta muốn không phải là phần thưởng, mà là một sự thừa nhận.”

“Nhất là khi Diệp Lăng còn muốn tiếp tục ở lại đây sinh sống, cho nên thứ mà cậu ta cân nhắc, cũng chỉ là sự hứa hẹn của hai vị lão nhân đối với cậu ta mà thôi.”

Trong một căn phòng, Diệp Lăng lấy văn kiện cơ mật từ trong chiếc nhẫn chứa đồ vật ra, hai ông cụ sau khi nhìn thấy văn kiện liền lập tức gật đầu cười.

“Tên nhóc nhà cậu không tồi a, hơn nữa động tĩnh lớn mà cậu gây ra ở nước Mỹ bọn ta cũng đã nghe nói đến, người trẻ tuổi a, lá gan của cậu thật lớn a.”

“Nước Mỹ bên kia đã kháng nghị với ta, nhưng vì quốc gia, bọn ta vẫn lựa chọn đẩy cậu ra ngoài, hi vọng cậu có thể thông cảm.”

Diệp Lăng nghe được lời của hai ông cụ nói, liền vội vàng gật đầu lý giải, nói nhảm, ngài tỏ ra thông cảm thì còn có thể làm gì khác, phá hủy nơi này?

Vậy hắn đúng là không muốn sống nữa rồi, sợ rằng hàng tỷ người dân sẽ ăn sống Diệp Lăng, ngay cả xương cũng không nhả.

Thời gian còn lại, hai ông cụ ngồi nói chuyện với Diệp Lăng, nói những việc quốc gia đại sự mà Diệp Lăng nghe không hiểu, nói về những Tu Luyện Giả mà Diệp Lăng cảm thấy hứng thú.

“Diệp Lăng, thật ra hiện tại cậu đã có đủ năng lực để kháng cự lại tất cả trách nhiệm.”

Một ông cụ chậm rãi nói, thân thể Diệp Lăng hơi khựng lại, trọng điểm đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment