Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 339 - Chương 339: Minh Chủ Võ Lâm

Chương 339: Minh chủ võ lâm

Hai ông cụ không nói nhiều với Diệp Lăng, sau khi khích lệ vài câu xong liền rời đi, bận bịu cả ngày đã quá mệt mỏi rồi.

Nhưng sau khi hai ông cụ đi, lại có hai ông cụ dang dáng vẻ tiên phong đạo cốt khác đi vào, trên người mặc đạo bào, sắc mặt hồng nhuận.

Người đi phía sau là Thanh Mộc đạo trưởng, là truyền nhân của Lữ Đồng Tân, ông ta giới thiệu cho Diệp Lăng biết thân phận của hai ông cụ kia.

Thủ Hộ Thần của Hoa Hạ, hai ông cụ là người sống lâu nhất Hoa Hạ, là cường giả khủng bố mấy trăm năm đi ra từ Thần Long Giá.

Hai ông cụ này gần như là người đứng đầu được cả Giới Tu Luyện công nhận, giống như những nhân viên dàn xếp, khi Tu Luyện Giả xảy ra xung đột hoặc xảy ra tranh chấp trong giao chiến, hai người sẽ đứng ra giải quyết.

Tất cả các gia tộc lớn đều phải nể mặt bọn họ, đổi một cách nói khác, chính là bị thực lực cường đại của bọn họ làm cho khiếp sợ, bởi vì hai người đều có thực lực Kim Đan đỉnh phong, thậm chí vượt qua cả nửa cảnh giới Độ Kiếp.

Hai người này cùng một cấp bậc với vua Pha-ra-ông, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn, dù sao cũng truyền thừa mấy nghìn năm tu luyện của Hoa Hạ, cường giả bình thường tuyệt đối không thể so sánh với sự tồn tại của bọn họ.

Thanh Mộc đạo trưởng giới thiệu cho Diệp Lăng xong, Diệp Lăng rất kính trọng ôm quyền chào hỏi hai người họ, hai vị lão nhân này đáng để hắn tôn kính.

“Bọn ta đã nghe về việc cậu làm ra ở nước ngoài, hai lão già đây cũng không vòng vo.”

“Bây giờ nói cậu là Thủ Hộ Giả của Hoa Hạ cũng không sai, mà Thanh Mộc đạo trưởng cũng là Thủ Hộ Giả của Hoa Hạ.”

“Nhưng bây giờ cậu còn chưa có một danh phận chính thức, cậu phải biết, chứng nhận của chính phủ nhất định sẽ có tác dụng lớn đối với cậu.”

Ông cụ thẳng thắng nói, Diệp Lăng cũng đã rõ, hai ông cụ này chuẩn bị trói hắn lên chiến trường a, bất cứ lúc nào cũng phải nhận nhiệm vụ.

“Không cần, hai vị Minh chủ, không cần đâu, nếu có trắc trở, Diệp Lăng tôi nhất định sẽ đứng ra, tuyệt đối không trốn tránh, còn về chứng nhận của chính phủ, vẫn là thôi đi.”

Diệp Lăng vội vàng cự tuyệt, đùa gì thế, chứng nhận của chính phủ có tác dụng gì chứ, hắn có nhiều tiền, có tài sản lớn đến như vậy, lỡ như có ngày nào đó bị người khác tra ra hắn tham ô, vậy hắn đâu còn ung dung tự tại như lúc này nữa.

“Cậu chắc chắn chứ? Không đổi ý?” Một ông cụ khẽ cười nói, trong con ngươi đục ngầu lóe lên tinh quang.

Diệp Lăng ngẩn người, cảm thấy tia tinh quang kia rất không ổn, liền vội vàng gật đầu: “Một người đàn ông như tôi, nói lời nhất định giữ lời.”

“Ngài yên tâm, nếu thật sự có chuyện xảy ra, tôi nhất định sẽ di xử lí chúng, ai cũng đừng hòng đến chỗ này của chúng ta dương oai, tôi nhất định sẽ đánh bọn họ đến mức mẹ của bọn họ cũng nhận không ra.”

Nghe thấy Diệp Lăng nói như vậy, ông cụ cười: “Nếu như vậy thì bỏ đi, thật đáng tiếc, phải biết rằng vị trí Thần Thủ Hộ của Hoa Hạ kia từ trước đến giờ vẫn luôn bỏ trống.”

“Đó là vị trí tập trung tất cả lực lượng của Giới Tu Luyện ở Hoa Hạ, thậm chí tất cả Long Mạch Chi Khí của Hoa Hạ cũng đều sẽ tẩm bổ cho Thần Thủ Hộ.”

“Hơn nữa hai ông già này còn đang suy nghĩ, nếu như cậu đồng ý, vậy danh phận của những người vợ của cậu kia, hai lão bất tử ta cũng có thể giúp cậu một chút việc.”

“Nhưng bọn ta không ngờ lại là người nói lời giữ lời như vậy, bỏ đi bỏ đi, Diệp Lăng, làm cho tốt, sau này mang vinh quang về cho đất nước.”

Nghe được lời của ông cụ, Diệp Lăng như bị sét đánh, lập tức kéo lấy tay một ông cụ, dịu dàng nói: “Ông ơi, không nên đùa như vậy, có gì thú vị chứ.”

“Ngoại trừ con, ai còn dám nhận lấy vị trí Thần Thủ Hộ này? Ông đây nhất định sẽ vặn đầu của tên đó xuống, ông yên tâm đi, con nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình!”

Diệp Lăng thề son sắt, trong lòng lại như sóng biển cuộn trào, Thần Thủ Hộ a, hắn đương nhiên biết được chỗ tốt của vị trí này.

Thần Thủ Hộ, thống lĩnh Giới Tu Luyện, là Minh chủ của Giới Tu Luyện, là chức vụ cao quý nhất, nhất ngôn cửu đỉnh.

Điều quan trọng nhất, là một quốc gia có Long Mạch, đặc biệt là ở Thủ Đô Hoa Hạ, những nhánh Long Mạch dưới Thủ Đô được xem là những nhánh Long Mạch đứng đầu thế giới, mà Thần Thủ Hộ thì lúc nào cũng có thể được Long Mạch tẩm bổ cho.

Đối với Diệp Lăng mà nói, đây quả là một điều kiện không thể cự tuyệt, huống hai ông cụ còn nói có thể giải quyết được vấn đề thân phận của những cô gái trong nhà của hắn.

Đừng nói giỡn, loại việc tốt này đốt đèn lồng đi hai km cũng tìm không có a, sao hắn có thể bỏ qua được chứ.

“Xin hai vị yên tâm, uy phong của Hoa Hạ, không ai dám xâm phạm!” Diệp Lăng cam đoan, giờ phút này, nhiệt huyết trong lòng hắn đang cháy bừng lên.

Đương nhiên, nếu họ để một tên ăn mày đi bàn chuyện tâm huyết trách nhiệm, hắn đoán tên đó nhất định sẽ không để ý đến bọn họ, hơn nữa còn nhổ một ngụm nước miếng vào mặt họ.

Đùa gì thế, không có năng lực đương nhiên sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm này, đây là mộ thuyết tương đối.

“Được, Diệp Lăng, bọn ta tin tưởng cậu nhất định sẽ làm tốt việc này, đợi đến lúc lễ Tế Tổ diễn ra, bọn ta sẽ sắp xếp cho cậu xuất hiện, đến lúc đó cậu sẽ nắm giữ ấn thủ hộ!”

Ánh sáng trong mắt hai ông cụ bạo phát ra, vô cùng kích động.

Phải biết rằng, đám kia thế ngoại cao nhân ở trong Thần Long Giá kia đều không muốn vướng vào chuyện thế tục, có thể có được cảnh giới giống như Thần Phong xuất thế, đã được xem là tốt nhất rồi.

Nhưng những việc đó hoàn toàn không thể đánh đồng với cường giả nước ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao uy danh của Cục Dị Năng vẫn chưa đủ vững chắc trên thế giới.

Nhưng nếu Diệp Lăng đứng dậy, Diệp Lăng vừa khiến toàn bộ phương Tây chấn động kia chính thức trở thành Thần Thủ Hộ, như vậy lực uy hiếp của Diệp Lăng trong nháy mắt sẽ trải khắp toàn bộ thế giới.

Đến lúc đó, không cần biết là phương diện nào, cũng đều sẽ dành được sự lựa chọn tốt nhất.

Diệp Lăng vui vẻ trở về, trong lòng phấn khởi, hắn nghĩ những cô gái ở nhà nhất định sẽ rất vui vẻ, tuy bọn họ thường nói không cần danh phận, nhưng nếu thật sự có được thân phận, bọn họ sẽ cự tuyệt sao?

Đừng nói giỡn, các cô nhất định sẽ đè Diệp Lăng lên giường chiến đấu kịch liệt đến sáng để ăn mừng, nghĩ tới đây, Diệp Lăng giống như một con sói đói, ánh mắt bốc lên ánh sáng xanh.

Ngay sau khi Diệp Lăng rời đi, Thanh Mộc đạo nhân xuất hiện ở bên cạnh hai vị lão nhân, nở nụ cười.

“Thanh Mộc đạo trưởng, lần này phải cảm ơn ông rồi, nếu không bọn ta sẽ không thuyết phục nổi tên tiểu tử Diệp Lăng này, ta thấy a, cậu ta chính là một con tiểu hồ ly.”

Ông lão cười nói, Thanh Mộc đạo nhân cũng lắc đầu liên tục: “Không nên nói vậy, đây là phúc của cả Hoa Hạ.”

“Hơn nữa vị trí tông sư, người bình thường quả thật ngồi không vững, chỉ sợ cũng chỉ có tên nhóc nghịch thiên kia có thể ngồi vững, hi vọng những chỗ tốt của Thần Thủ Hộ có thể giống như những điều mà trong sách cổ đã ghi.”

“Nếu không, ta sợ tên nhóc kia sẽ làm ầm ĩ đến hai vị, ha ha.”

Thanh Mộc đạo nhân nhìn thấy lợi ích của vị trí Tông sư kia trong một quyển sách cổ, còn việc có thật có hiệu quả kinh khủng như vậy không thì ông ta không biết.

Hai vị lão nhân ngẩn người, lập tức cười lên ha hả, người như Diệp Lăng, nếu đã tiếp nhận nhất định sẽ không hối hận, dĩ nhiên, vài câu càu nhàu vẫn sẽ được cho phép nói.

Bên ngoài, Diệp Lăng hấp ta hấp tấp đi tới cạnh chiếc xe Wrangler, mở cửa xe ra ngồi lên.

“Thế nào rồi? Thế nào rồi? Họ cho cậu phần thưởng gì vậy, nói nghe một chút xem, nhất định là thứ tốt.” Mạc Tinh vô cùng kích động hỏi, giống như là thưởng cho cậu ta vậy.

Diệp Lăng cười nhẹ: “Hắc hắc, nói ra hù chết cậu.”

Ba người ngẩn người, Diệp Lăng nhẹ nhàng nói ra ba chữ, ba người lập tức há hốc mồm như bị sét đánh, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Bình Luận (0)
Comment