Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 341 - Chương 341: Hai Cô Gái Phát Uy

Chương 341: Hai cô gái phát uy

Ở ngoại thành phía Đông của Thủ Đô có một loạt khu biệt thự độc lập, người có thể vào đó ở đều không phú thì quý.

Mà Trầm Nguyệt Tâm là tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, là người lãnh đạo xếp trước 500 người lãnh đạo trên thế giới, tất nhiên bất cứ đâu cũng có sản nghiệp bất động sản của cô ta, cô ta đưa Alice đến nơi này để nghỉ tối.

Nhưng khi hai người vừa nghỉ ngơi được tầm mười phút, có khoảng hơn hai mươi người mặc quần áo đen cầm súng xông vào, trước giết chết vài người hầu, sau đó lại bao vậy hai cô gái lại.

Trầm Nguyệt Tâm là cảnh giới Tiên Thiên, Alice là Trúc Cơ Kỳ, hai người đều là cao thủ, ít nhất có thể xem là Thần đối với loại sát thủ vừa xông vào này.

Nhưng hai đều người không hề di chuyển, bọn họ phải biết được những người này có lai lịch gì, nếu không sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ.

Vì vậy tên cầm đầu ném ra một chiếc điện thoại, bảo Trầm Nguyệt Tâm gọi cho Diệp Lăng, bảo hắn chạy đến đây ngay lập tức, nói là anh em Tứ Hải Bang cho mời.

Vào lúc Trầm Nguyệt Tâm còn muốn nói thêm gì đó, tên sát thủ cầm đầu kia đã đánh rớt điện thoại trong tay Trầm Nguyệt Tâm.

“Chậc chậc, chớ nói lung tung, các anh em cũng không muốn ra tay độc ác với người đẹp!” Tên thủ lĩnh nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm ngẩn ra, dường như bị khẩu súng của gã làm cho sợ hãi, lập tức cười ha hả.

Thật ra Trầm Nguyệt Tâm đang xoắn xuýt có nên làm thịt bọn khốn kiếp này luôn hay không, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn xuống, cô ta phải chờ Diệp Lăng đến, diệt trừ tận gốc tên đứng ở phía sau màn.

“Chậc chậc, thật đáng tiếc, hai cô gái xinh đẹp như tiên, nếu chết cũng thật đáng tiếc, nhưng mạng của hai người đã bị Lưu thiếu quyết định rồi.”

“Không bằng để cho anh em chúng tôi vui sướng một chút? Dù sao cũng phải chết, trước khi chết lại có thể làm được một việc tốt, việc này có phải cũng rất phù hợp với yêu cầu sinh lí của mọi người không.”

Tê sát thủ cầm đầu cười ha ha, mà sắc mặt Alice và Trầm Nguyệt Tâm cuối cùng cũng thay đổi, trở nên băng lãnh.

“Hắc hắc, các anh em, đến đây đi, chúng ta nếm thử món ăn tươi mới này, diện mạo của hai em gái này quá khiến người ta yêu thích rồi, ông đây không nhịn được nữa.”

Vừa nói, tên cầm đầu kia vừa để súng xuống, trực tiếp cởi dây thắt lưng ra, những tên sát thủ sát đứng ở xung quanh đều cười vang, nhưng trong mắt cũng tràn đầy ánh lửa hừng hực.

Nhưng đúng vào lúc này, thân ảnh hai cô gái ở trước mặt nhanh chóng biến mất, bọn chúng chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, sau đó tất cả bọn họ đều ngã xuống mặt đất.

Mà tên thủ lĩnh đang cởi dây thắt lưng kia đã hoàn toàn ngây người, há to miệng không nói ra lời, yết hầu đã bị Trầm Nguyệt Tâm bấm, hơi thở gấp gáp.

“Thật là to gan a, vốn muốn để các người sống lâu một chút, hiện tại xem ra điều này đã không còn cần thiết nữa rồi.”

Trầm Nguyệt Tâm quát lạnh, cánh tay nhỏ tinh tế bỗng nhiên nắm chặt lại, răng rắc một tiếng, cổ của tên cầm đầu kia lệch về một bên, ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở.

Hơn hai mươi sát thủ còn lại thấy vậy lập tức di chuyển, thân ảnh chuyển động rất nhanh, vọt về phía Alice và Trầm Nguyệt Tâm.

Dưới cái nhìn của bọn họ, là do hai cô gái kia ra tay đánh bất ngờ cho nên họ mới trở tay không kịp, bọn họ đều là những sát thủ có uy danh đứng đầu tại Bảo Loan, có rất nhiều người nghe thấy tên của bọn họ liền sợ mất mật.

Nhưng chỉ một lát sau, tất cả bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy Alice và Trầm Nguyệt Tâm di chuyển như gió, bọn họ căn bản không nắm được quỹ đạo di chuyển của hai cô gái.

Hưu, thân hình Trầm Nguyệt Tâm vọt mạnh, bắt lấy cổ tay của một gã sát thủ, sau đó bỗng nhiên dùng sức, gã sát thủ kia thế mà bị ném bay ra xa.

Phanh, thân hình gã sát thủ kia đập xuống đất, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, mà chân của Trầm Nguyệt Tâm đã giẫm vào trái tim của gã ta.

Thùng thùng, nhẹ nhàng nhấc chân lên, Trầm Nguyệt Tâm xoay người đánh vào đoàn người, mà gã sát thủ đang nằm trên đất kia, đã không còn sự sống nữa.

“Nhiệm vụ này quá khó! Mau rút!” Nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm hung mãnh như vậy, mà Alice ở một bên cũng như Sát Thần, thân ảnh chợt ẩn chợt hiện, bàn tay điểm nhẹ liền có người chết đi, cho nên một gã sát thủ rống to lên.

“Hiện tại muốn rút lui? Có phải đã quá muộn rồi không?” Trầm Nguyệt Tâm cười nhạt, thân hình xông tới.

Hưu, thân ảnh như một con sói xông vào đàn dê, đôi tay như móng vuốt, một lần đánh ra liền có một người ngã xuống.

Mà đôi mắt Alice thì phát ra ánh sáng mờ mịt, ánh sáng di chuyển, mà nhưng gã sát thủ kia phát hiện ra, khi thứ ánh sáng đó đến gần thì ý thức của bọn họ sẽ biến mất trong nháy mắt, vô thanh vô tức ngã xuống.

Đối với người bình thường mà nói, cường giả Trúc Cơ Kỳ và Tiên Thiên chính là Thần, là nhân vật khủng bố mà bọn họ không bao giờ thắng nổi.

Mà những sát thủ còn sống đều đã kinh hãi vỡ mật, đâu dám dừng lại, điên cuồng chạy ra phía bên ngoài, mà Alice và Trầm Nguyệt Tâm giống như Sát Thần hạ phàm, không ngừng lấy đi mạng người.

Chạy, những sát thủ còn lại nhìn những người bạn đồng hành với mình không ngừng ngã xuống, trong đầu chỉ còn lại một chữ, chạy.

Bọn họ nghĩ không ra tại sao mình lại đến trêu chọc hai Nữ Ma Đầu này, hơn nữa đều do tên thủ lĩnh nghĩ ra ý tưởng ghê tởm kia, nếu không, bọn họ đã có thể sống lâu hơn một chút.

Người liên tiếp chết đi, chỉ còn lại một gã sát thủ, trên khuôn mặt gã tràn đầy mồ hôi, đâu còn dám quay phản kháng, hiện tại gã chỉ hận cha mẹ gã tại sao không sinh thêm cho gã một đôi chân.

Gã căn bản không dám quay đầu, hai cô gái xinh đẹp như tiên ở phía sau kia giống như lệ quỷ lấy mạng người, quay người lại chỉ có mất mạng.

Thật đáng sợ, gã thề, bản thân gã đã làm qua rất nhiều nhiệm vụ, nhưng cho tới giờ đều chưa từng thấy việc đáng sợ đến như vậy.

Nhưng sau một khắc, trong mắt gã hiện ra tia sáng nóng bỏng, cửa lớn đang ở trước mắt, hi vọng đang đến gần a.

Xông, toàn bộ lực lượng trong cơ thể gã bạo phát ra, giờ phút này gã dường như biến thành Saitaman, cả thế giới đang nằm dưới bước chân của gã, gã giống như một ngọn gió.

Hưu, thân ảnh như gió, trên khuôn mặt gã tràn đầy niềm vui sướng.

Phanh, một cái chân to đột nhiên xuất hiện, cướp đi tất cả hi vọng của gã, lực lượng to lớn khiến gã bay ra xa, sau đó hung hăng đập lên vách tường.

Phác thông, gã đáng thương kia phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, có bốn bóng người đang đằng đằng sát khí đi về phía gã.

“Ha hả, đúng là không biết sống chết a.” Người nói chuyện là Diệp Lăng, người vừa đá chân ra cũng là hắn.

Khi ở trên xe hắn đã suýt phát điên, suýt chút nữa phá hư chiếc Wrangler của Mạc Tinh, suýt chút nữa đạp hỏng chân ga Wrangler.

Lúc này hai cô gái cũng đã chạy ra, Diệp Lăng vội vàng đi đến chỗ hai cô, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Thật ra những lời này đều là lời nói nhảm, nhìn một đám xác chết trên đất cũng đã đủ biết, nhưng Diệp Lăng vẫn lo lắng cho hai cô, sợ bọn họ bị thương, dù sao khi nãy hắn cũng đã nghe được tiếng súng phát ra từ trong điện thoại.

“Nói đi, là ai phái các người tới.” Diệp Vô Đạo cười nhạt, đá vào ngực tên sát thủ duy nhất còn sống.

Mà Trầm Nguyệt Tâm đứng ở một bên thì lại lắc đầu: “Đừng hỏi, là Tứ Hải Bang.”

“Lưu Bân?” Diệp Lăng lẩm bẩm nói, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy.

“Để gã chết một cách thống khoái đi.” Diệp Lăng nói xong, chân Diệp Vô Đạo bỗng nhiên dùng sức, chỉ nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên, lồng ngực của gã sát thủ kia đã sụp xuống, chết đi.

“Thần Phong, điều tra ra địa chỉ hiện tại của Lưu Bân, tôi muốn khiến hắn ta không trở về Bảo Loan được nữa!”

Diệp Lăng cười nhạt, trong mắt chứa đầy sát ý hừng hực!

Bình Luận (0)
Comment