Trong tầng ba của một biệt thự sang trọng, ánh đèn lộng lẫy, ngôi biệt thự này không giống với những ngôi biệt thự khác, nó giống như một trang viên nhỏ, chiếm diện tích rất lớn.
Nơi này là cứ điểm ở Thủ Đô của Tứ Hải Bang, không ít tinh anh của Tứ Hải Bang đều ở đây, phát triển việc làm ăn giữa đất liền và Bảo Loan.
Mà hôm nay, trong trang viên nho nhỏ này, chỗ nào cũng có người cầm súng trong tay, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, biểu tình khẩn trương.
Lưu Bân nằm trên chiếc giường ở trong phòng, cả người quấn đầy băng gạc trắng, sắc mặt thống khổ, ở bên giường có mười mấy người đàn ông trung niên đang đứng.
Một vị bác sĩ đứng lên, sắc mặt có chút buồn bã, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen thấy vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, kéo vị bác sĩ kia ra ngoài.
“Lão Đường, ông nói cho tôi biết, vết thương của Tiểu Bân rốt cuộc thế nào rồi.” Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi.
Người đàn ông này là chú của Lưu Bân, Lưu Thanh Vân, là lão đại số hai ở Tứ Hải Bang, ông và ta anh trai một người quản lí Bảo Loan, một người quản lí việc trong đất liền.
Vị bác sĩ gọi là lão Đường kia, cũng chính là bác sĩ tư nhân của Tứ Hải Bang, tay nghề rất cao.
"Lưu tổng, vết thương của cậu nhà không được lạc quan cho lắm, lục phủ ngũ tạng của cậu ấy đều đã bị thương, hơn nữa cả người cũng có rất nhiều chỗ bị gãy xương khớp."
“Điều quan trọng nhất là nội thương của cậu ấy rất nghiêm trọng, hơn nữa tôi vừa mới dùng máy móc kiểm tra hạ thể của cậu ấy, có người nói hạ thể của cậu ấy đã bị công kích.”
“Cho nên tôi đã cẩn thận kiểm tra phần xương mềm của cậu ấy, Lưu tổng hẳn biết phần xương mềm kia là gì, mà phần xương mềm của cậu nhà đã hoàn toàn bị nghiền nát.”
Lưu Thanh Vân nghe vậy, bước chân không khống chế được lùi về sau vài bước, sắc mặt trở nên xám tro.
“Hơn nữa hiện tại vết thương của cậu nhà rất nghiêm trong, tôi kiến nghị nên đưa cậu ấy đến bệnh viện lớn trong nước, để được tiếp nhận sự chữa trị hoàn thiện nhất.”
Nói xong, Lão Đường chào tạm biệt Lưu Thanh Vân, mà đầu của Lưu Thanh Vân lại vang lên tiếng ong ong, thân hình mềm nhũn, suýt chút ngã ngồi xuống mặt đất, may mà bên cạnh có người đỡ lấy ông ta.
“Không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc lại những lời Lão Đường vừa nói với tôi cho tiểu Bân nghe, nếu không tôi sẽ làm thịt kẻ đó!” Lưu Thanh Vân cắn răng, hít sâu một hơi.
Hiện tại ông ta không thể tưởng tượng nổi nếu để anh trai mình biết chuyện này thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại ông ta đã muốn nổ tung rồi.
Hai anh em trong nhà chỉ có duy nhất một thằng nhóc này, chẳng khác gì đứa con độc đinh của nhà họ Lưu, bây giờ phần xương mềm đã bị nghiền nát, đại biểu cho việc nhà họ Lưu phải tuyệt hậu.
Hiện tại ông ta rất muốn mang người vọt vào nhà những cậu ấm chó má kia, giết chết hết tất cả bọn họ.
Vất vả cả một đời, còn không phải vì con cháu đời sau sao, mà bây giờ, tất cả đều đã không còn nữa, cháu trai của ông ta đã bị phế, còn bàn bạc kế hoạch thống trị gì nữa chứ.
“Vân gia, lúc nãy nghe nói cậu Lưu đã phái ra hơn hai mươi sát thủ đi đến nhà kẻ gây ra, nhưng bây giờ bọn họ còn chưa trở về.” Một người đứng cạnh Lưu Thanh Vân nhẹ giọng nói.
Lưu Thanh Vân lập tức sầm mặt lại: “Khốn kiếp! Vì sao không ai nói cho tôi biết, gây ra họa rồi!”
Bối cảnh của hai trong tứ đại công tử có bao nhiêu cường đại, Lưu Thanh Vân đã lăn lộn bao nhiêu năm nay đương nhiên biết, mà những người kia còn chưa trở về, liền đại biểu bọn họ sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Còn về việc Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh trả thù, Lưu Thanh Vân đã dự tính xong tình huống xấu nhất.
“Đi, chuẩn bị thu thập hết tất cả đồ đạc, sau đó liên lạc với bên Bảo Loan, tất cả nhân viên đều rút về hết.” Lưu Thanh Vân lập tức hạ quyết tâm.
Ở chỗ này, đắc tội với Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh, chẳng khác nào đâm đầu vào tổ ong vò vẽ, hiện tại ông ta phải nhân lúc hai người kia chưa phát uy mà rút lui.
Mấy tên đàn em bên người vội vàng gật đầu, Lưu Thanh Vân quay lại căn phòng, nhìn về phía mấy người đang đứng bên cạnh Lưu Bân khoát tay: “Mọi người đi ra ngoài đi, thu thập đồ đạc, chúng ta trở về Bảo Loan, tốc độ nhanh một chút.”
Những người này đều là những trụ cột ở Thủ Đô của Tứ Hải Bang, nghe thấy Lưu Thanh Vân làm ra quyết định như vậy, trong lòng bọn họ đều giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, vội vàng đi ra ngoài.
Lưu Thanh Vân ngồi lên giường của Lưu Bân, nhìn ánh mắt trống rỗng của Lưu Bân, nhẹ nhàng sờ đầu gã một cái: “Tiểu Bân yên tâm, chú nhất định báo thù cho con!”
“Chú, rốt cuộc con bị gì vậy, có nghiêm trọng không?” Lưu Bân xoay đầu lại cắn răng hỏi, hiện tại ngay cả mí mắt của gã chỉ cần nhẹ nhàng động một chút thôi cũng đã cảm thấy đau đớn.
Lưu Thanh Vân lắc đầu, mỉm cười: “Đứa nhỏ ngốc, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, nhà chúng ta lại có tiền, cho dù là Thần thì cũng phải bắt hắn về cho con.”
“Con muốn bọn họ chết! Chết!” Lưu Bân điên cuồng rống to, đôi mắt dữ tợn, kịch liệt đấm xuống đệm giường, cả người đau đớn gã cũng không thể không biết.
Gã chỉ biết, gã đã lớn như vậy, nhưng trước giờ chưa từng chịu ủy khuất như thế này.
Đinh linh linh, điện thoại của Lưu Thanh Vân vang lên, Lưu Thanh Vân nhìn số điện thoại gọi đến, là Khương Tiểu Bạch.
“Lưu Thanh Vân! Ông điên rồi, người của ông thế mà lại dám động thủ, tôi cho ông biết, hiện tại đang có người điều tra địa chỉ của các ông, hơn nữa họ cũng đã bắt đầu hành động rồi.”
“Các người đúng là tự tìm đường chết, muốn báo thù không thể đợi đến sau này hẵng báo sao? Tôi muốn xem ai có thể cứu được các người.”
Khương Tiểu Bạch rống to, chửi ầm lên, những tên đó điên rồi, Thủ Đô là nơi mà bọn họ có thể dùng súng sao, hơn nữa còn bị đám người kia tiêu diệt toàn bộ.
Quan hệ giữa Khương Tiểu Bạch và Tứ Hải Bang cũng có nguồn gốc rất sâu, ngay từ lúc Tứ Hải Bang tiến vào nội địa đã tạo quan hệ với Khương Tiểu Bạch.
Mà vài năm nay, Khương Tiểu Bạch không biết đã nhận bao nhiêu chỗ tốt từ Tứ Hải Bang, nói chung, hiện tại hai bên đều đã bị buộc chung vào một chiếc thuyền.
“Khương đại thiếu, tôi nghĩ bọn tôi chết đi, hoặc bị bắt, những điều đó đều không có lợi gì cho cậu cả!”
“Tôi cho cậu biết, bọn tôi không sao cả, một đám tội phạm giang hồ, đã bước một chân vào điện Diêm Vương từ sớm rồi, nhưng mà Khương thiếu cậu vẫn nên cẩn thận một chút, mạng của cậu quý giá hơn mạng của bọn tôi nhiều.”
Lưu Thanh Vân cười nhạt, đến lúc này rồi, ông ta còn sợ bị Khương Tiểu Bạch uy hiếp hay sao?
Tứ thiếu chó má gì chứ, mẹ nó đều cút hết đi, bây giờ Lưu Thanh Vân muốn giết người, phát tiết tức giận trong lòng.
“Lưu Thanh Vân, ông lý trí một chút, hiện tại tôi sẽ dùng quan hệ để ngăn bọn họ lại, các người mau rời đi, nhanh! Hơn nữa nhớ kỹ, đừng nên đi lên xa lộ!”
Khương Tiểu Bạch vội vàng nói, mà bên đầu điện thoại, Lưu Thanh Vân đã không chút lưu tình cúp máy.
“Chú, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Là con đã gây ra rắc rối cho Tứ Hải Bang rồi sao?” Lưu Bân cắn răng hỏi.
Lưu Thanh Vân lắc đầu: “Rắc rối gì chứ, nhà họ Lưu chúng ta, không sợ nhất chính là phiền phức, chỉ cần nơi đó có người ở, liền không có việc gì mà tiền không giải quyết được cả.”
“Ta nghĩ, hắn muốn động đến chúng ta, có lẽ sau này sẽ phải đề phòng sự trả thù điên cuồng của Tứ Hải Bang.”
Lưu Thanh Vân nói xong, cười lạnh một tiếng, mà đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên một thanh âm chói tai, Lưu Thanh Vân biến sắc, một người chạy từ ngoài vào.
“Vân gia, xảy ra việc lớn rồi, có bốn tên xông vào đây, các anh em vừa mới động thủ thì đã bị bọn họ đánh cho tàn phế hết mười mấy người rồi.”
Tên đàn em kia có chút bối rối, mà Lưu Thanh Vân lại cười nhạt đứng lên, nhìn về phía Lưu Bân nói: “Tiểu Bân, yên tâm, an tâm nằm nơi đây, kẻ đắc tội nhà họ Lưu, đều phải chết!”
Nói xong, Lưu Thanh Vân đi ra ngoài.
Mà lúc này, bốn người Diệp Lăng đã đuổi giết đến đây.