Cục Dị Năng muốn tìm một người, thì cho dù đó là một lão già gian xảo thì cũng không thể trốn thoát.
Không cần tất cả các đơn vị phải phối hợp, chỉ riêng dị năng giả của Cục Dị Năng thôi cũng đã đủ, bọn họ có rất nhiều dị năng giả có thể tự mình đi bắt tội phạm.
Đối với mệnh lệnh mà Thần Phong đưa ra, toàn bộ Cục Dị Năng tất nhiên sẽ chấp hành, cho nên không đầy năm phút đồng hồ, hồ sơ sào huyệt của Tứ Hải Bang đã bị đào lên.
Bốn người Diệp Lăng trực tiếp đánh tới, nhìn thấy người không nói hai lời trực tiếp giết, một đám người cầm súng trong tay, sẽ là hạng người tốt lành gì chứ?
Không nói đến thực lực kinh khủng của Diệp Lăng, cho dù là ba người còn lại, cũng tuyệt đối có thể hạ bệ những tên đang cầm súng này.
Ngoại trừ hai người Diệp Vô Đạo và Thần Phong,ngay cả Mạc Tinh cũng có lai lịch không nhỏ, cậu ta là Phúc La Vương chuyển thế, bị vận rủi quấn lấy, nhưng bây giờ rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Lúc Mạc Tinh vừa vào sân, ba người kia đã điên cuồng chém giết, cậu ta bỗng nhiên bị lạc đàn, một tên cầm súng xông thẳng tới chỗ Mạc Tinh.
Ông, họng súng nhắm vào Mạc Tinh, cậu ta căn bản chưa từng trải qua việc này, hai chân Mạc Tinh mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng một màn kế tiếp lại khiến cậu ta vui mừng.
“Người đâu? Thật lạ, rõ ràng vừa thấy có người ở chỗ này.” Tên xạ thủ kia cứ như gặp quỷ, vô cùng mê mang.
Mà Mạc Tinh ở đối diện lại lập tức nhớ đến lời Diệp Lăng nói, mẹ kiếp, hóa ra lời hắn nói là thật a, cậu ta thật sự tồn tại bất tử a.
Oa ha ha, Mạc Tinh lập tức cười ha hả, tên cầm súng ở đối diện vội vàng dụi mắt, mà lúc này, nắm đấm của Mạc Tinh đã đánh lên mặt gã ta.
“Ta đánh!!!” Mạc Tinh rống to, động tác kiêu ngạo, đánh ra một chiêu thuộc về Lý Tiểu Long.
Hưu, đông, tên xạ thủ kia bay lên, sau đó hung hăng nện xuống đất, mí mắt đã không còn động đậy nữa.
Phải biết rằng Mạc Tinh là một cường giả Trúc Cơ Kỳ, cho dù không thể dùng linh lực, cũng tuyệt đối không là kẻ mà người bình thường có thể đánh thắng được.
Phanh, đúng lúc này, một tiếng súng vang lên bên tai Mạc Tinh, bên chân cậu ta bốc lên một ít bụi bặm, viên đạn không có bắn trúng cậu ta, nó đã bị lệch hướng.
“Mẹ kiếp! Hù chết lão tử, kẻ nào vừa đánh ta, mau xuất hiện! Ta cũng không tin các ngươi có thể nhìn thấy ta!” Mạc Tinh rống to, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
“Là bọn ta!” Bảy tám tên sát thủ lập tức nhảy ra ngoài, họng súng nhắm thẳng vào Mạc Tinh.
Hưu Hưu, viên đạn như rồng lửa trong nháy mắt phun trào, Mạc Tinh sợ đến mức cả khuôn mặt đều trắng, nhưng khi viên đạn điên cuồng đến trước người hắn, thế mà lại quỷ dị trôi nổi giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.
“Mẹ kiếp, hù chết tiểu gia ta, xem ra tiểu gia ta thật sự là người bất tử a.” Mạc Tinh vô cùng kích động, tưởng tượng bản thân cậu ta dựa vào một thân bất tử này mà trở thành vô địch thiên hạ.
Nhưng vào lúc này, thân ảnh Diệp Lăng đột nhiên xuất hiện bên người cậu ta, một tay kéo tấm chắn xuống.
“Nếu như cậu thật sự muốn chết, vậy thì cứ làm đi, dù sao tôi cũng không quan tâm, đây là một cơ hội để cậu thực chiến, nếu cậu muốn chết ở nơi này, đừng nói tôi không báo thù cho cậu, quá mất mặt.”
Mạc Tinh nghe được những lời này mới tin tưởng, cậu ta cũng rốt cuộc hiểu rõ, những đạn kia là do Diệp Lăng cản giúp cậu ta.
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kéo lùi về sau!” Mạc Tinh rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc trở lại, một tên Trúc Cơ Kỳ một khi nghiêm túc lên, tuyệt đối rất đáng sợ.
Không đến một phút đồng hồ, Mạc Tinh đã trở thành Sát Thần, sức phản ứng kinh khủng và tinh thần lực khiến cậu ta trở thành một sự tồn tại thần kì.
Viên đạn bắn không trúng, người khác không thể bắt kịp cậu ra, mà cậu ta chỉ cần đánh ra một quyền, liền có thể đạp chết người.
Tình hình chiến đấu nghiêng về một phía, bốn người Diệp Lăng giết đến mức người trong sân vừa nghe thấy tiếng đã sợ mất mật, nhưng vào lúc này, Lưu Thanh Vân cũng đã đi ra.
“Các vị, đến địa bàn của Tứ Hải Bang làm ầm ĩ, có phải không quá thỏa đáng không, đều là bạn bè giang hồ với nhau, tôi nghĩ dù sao cũng phải cho Lưu mỗ tôi một chút thể diện chứ.”
Lưu Thanh Vân lẩm bẩm nói, chắp hai tay sau lưng, bốn tên to con đứng phía sau ông ta, khí tức của bọn họ đều là cao thủ Hậu Thiên.
Bên cạnh một người bình thường lại có bốn cường giả Hậu Thiên, đúng là không thể tin tưởng nổi, chỉ dựa vào bốn người này, Lưu Thanh Vân đã có thể đi ra từ trong vòng vây của quân đội mang súng thật đạn thật.
“Mẹ nó ai là bạn bè giang hồ với ông chứ, cút đi, tiểu gia ta cũng không có nhục nhã như ông, nói đi, kẻ phái sát thủ đến biệt thự phía Đông, có phải do các người làm không!”
Mạc Tinh chống nạnh tức giận mắng, bạn bè giang hồ chó má gì chứ, tiểu gia ta là Tứ đại công tử, là Thái Tử Gia của Đông hải, đùa em gái ông.
“Các vị, hãy khoan dung độ lượng một chút, là cháu của tôi sai, tôi sẽ khiển trách nó, mà những người mà các vị đã giết ở đây, tôi cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy, về sau chúng ta nước giếng...”
Lưu Thanh Vân còn chưa nói hết, Diệp Vô Đạo đã nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất, vẻ mặt khinh thường.
“Mẹ nó ông nghĩ cũng thật tốt ta, giết được bọn ta thì ngay cả một cái rắm cũng không phóng, không giết được bọn ta thì nói nước giếng không phạm nước sông, mẹ nó ông nghĩ mình là ai hả?”
“Ông cho rằng mình là Thượng Đế à? Người khác nhất định phải nghe theo lời của ông, hay là nói ông là hoàng thượng, mỗi câu nói đều là thánh chỉ?”
“Cháu của ông sai, tốt lắm, vậy ông kêu hắn ra đây đi, sau đó tiểu gia ta cho hắn hai phát súng, chết hay không bọn ta cũng không làm phiền nữa, ông thấy thế nào?”
Diệp Vô Đạo cười nhạt, mẹ nó, hắn ta đã đủ ngông cuồng, hôm nay lại gặp được một kẻ còn ngông cuồng hơn cả hắn ta, không được, nhất định phải giáo huấn bọn chúng mới được.
Sắc mặt Lưu Thanh Vân lập tức xụ xuống, cái quái gì vậy, nếu thật đưa cháu của ông ta cho bọn họ bắn hai phát súng, còn không bằng liều mạng với bọn họ.
“Như vậy đi, không biết các vị có dám đánh với bốn người ở sau lưng tôi một trận không, nếu như bọn tôi thua, tôi sẽ tùy ý các cậu xử lí.”
“Nhưng nếu các cậu thua, vậy không được truy cứu chuyện này nữa, thế nào, tôi không có yêu cầu nào khác cả.”
Nói xong, bốn cao thủ Hậu Thiên từ sau lưng Lưu Thanh Vân bước ra một bước, chắn trước mặt Lưu Thanh Vân, linh lực trong cơ thể họ bạo phát ra, khí thế phi phàm.
“Chậc chậc, đều là cao thủ a, như vậy cũng được, tôi để các người chết một cách minh bạch.”
“Như thế này đi, tránh để các người nói bọn tôi ức hiếp người, không cần phải đánh bốn trận, Thần Phong và Mạc Tinh, hai người có đánh được không?” Diệp Lăng nhẹ nhàng nói.
Nếu muốn chơi, vậy hắn sẽ bồi bọn họ chơi đùa một chút, Diệp Lăng rất thích nhìn dáng vẻ từ hi vọng chuyển sang tuyệt vọng của người khác, hôm nay cho dù là là Thiên Vương Lão Tử tới, cũng cứu không được bọn họ.
Lưu Thanh Vân nghe xong, lập tức vỗ tay: “Được! Không tệ không tệ, là một người có cốt khí, nếu đã như vậy, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh.”
Thần Phong hờ hững đi lên, khoanh tay mà đứng, vũ khí cũng không cầm, quá mất mặt.
Mà hai người ở phía đối diện Lưu Thanh Vân cũng đi lên, hơi thở của hai người này rất dài, rõ ràng là cao thủ tu luyện Nội Gia Quyền.
Hai người kia rất nổi danh, trên giang hồ gọi bọn họ là Long Hổ Chiến Thần, hai người đánh đâu thắng đó,không gì cản nổi, họ liên thủ với nhau chính là thiên hạ vô địch, khiến cho không ít người nghe tin liền sợ mất mật.
“Uống”
Long Hổ hai người cùng lúc hét lớn lên, dưới chân giẫm một cái, nền đất dưới bàn chân họ liền lập tức vỡ vụn.