Hai đại Sát Thần được xưng là Long Hổ trên giang hồ lại là hai anh em ruột, Lý Long và Lý Hổ.
Từ nhỏ hai anh em này đã gặp được kỳ ngộ, sau đó tu vi tăng mạnh, nhưng sau khi trưởng thành, hai người không chịu nổi tịch mịch, không chống lại được cám dỗ nơi phồn hoa, vì vậy đã trở thành thuộc hạ của Lưu Thanh Vân.
Mấy năm nay, hai người đã đánh giết ra một đường máu, cũng để dành được một khối tài sản to lớn.
Nhưng vào lúc này đây, hai người rõ ràng đang gặp khó khăn, Thần Phong căn bản không hề để ý đến khí thế hung hãn của hai người họ, hắn ta cười lạnh một tiếng, cánh tay bỗng nhiên dang ra.
Năm ngón tay nắm chặt lại, trong quả đấm tràn ngập lực lượng đáng sợ, linh lực trong cơ thể điên cuồng xông ra, lực lượng mạnh mẽ đổ dồn về cánh tay của Thần Phong.
“Ngã xuống đi!”
Lý Long Lý Hổ hét lớn, trong mắt lóe lên hung quang, đã nhiều năm như vậy, một thân võ nghệ đều dành cho việc giết chóc, hai người đã quên đi thiện ý khi học võ lúc ban đầu.
Nhưng đúng vào lúc này, nắm đấm của Thần Phong cũng điên cuồng đánh ra, cánh tay như cung, nắm tay như sấm.
Oanh, quyền phong vù vù, thổi qua gò má Lý Long Lý Hổ, sắc mặt hai người đại biến, sau một khắc, một cỗ lực lượng kinh khủng ánh về phía hai người.
Ùng ùng, gió lớn ào ào, thân thể hai người bay lên, trong mắt chứa đầy khiếp sợ, hai người phun ra máu tươi ở giữa không trung, sắc mặt tái nhợt.
Đông, ngay khi thân hình hai người họ rơi xuống, Thần Phong đã vọt đến bên người họ, ngón tay bỗng nhiên điểm vào người Lý Long, một luồng linh lực bén nhọn tiến thẳng vào trong cơ thể gã.
Trong nháy mắt, linh lực đáng sợ kia hủy diệt toàn bộ kinh mạch cả người gã, mà Lý Long thì lại điên cuồng rống lên.
“Tiếp theo, tới phiên ngươi!” Thần Phong cười nhạt, một ngón tay phế đi Lý Long, như vậy tiếp theo, chính là Lý Hổ, đôi anh em này, vẫn nên bầu bạn với nhau thì tốt hơn.
“Không! Không thể, là ngươi trước...” Lý Long bò về phía sau, lớn tiếng kêu to, tuy nhiên đã chậm.
Răng rắc, ngón tay Thần Phong điểm vào bụng Lý Long, một cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Lý Long lập tức mất đi tất cả lý trí.
Gã điên cuồng rống to, miệng phun ra máu tươi cứ như không cần tiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần quang bén nhọn lúc đầu đã biến mất.
Hai ngón tay, phế đi hai cao thủ Hậu Thiên, một màn này khiến cho Lưu Thanh Vân và hai cường giả phía sau ông ta khiếp sợ.
“Trước cái gì mà trước, ông đây không phải là tổ tiên của ngươi, ta không có hậu bối kém cỏi như vậy.” Thần Phong cười nhạt, sau đó nâng một chân lên, giẫm về phía Lý Long.
Răng rắc, chân nhỏ của Lý Long trực tiếp bị đạp gãy, sau đó Lý Hổ cũng gặp chuyện y như vậy, dù sao cũng là hai anh em, nếu bỏ quên một người thì sẽ không tốt lắm.
Mí mắt Lưu Thanh Vân kịch liệt nhảy lên, trong lòng dâng lên một tia dự cảm xấu, sợ rằng tối hôm nay sẽ gặp phải trắc trở a.
“Thấy chưa, lát nữa đi lên đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cậu đã có thực lực Trúc Cơ Kỳ, đánh chết hai tên kia cũng giống như đánh chết hai còn gà con vậy, đừng sợ!”
“Hơn nữa hai người còn lại đều là cao thủ Ngoại Gia Quyền, cũng chỉ dựa vào quyền cước mà thôi, tôi nói với cậu a, hắn ra quyền cậu liền ra quyền, hắn ra chân cậu liền đá chết hắn.”
“Dùng hết lực lượng của cậu, hai người bọn họ nhất định sẽ không chịu nổi, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng nghĩ đến cái gì mà bọn họ không nhìn thấy cậu, nếu không hai người bọn họ đánh chết cậu đó.”
Diệp Lăng giải thích cho Mạc Tinh, tránh lát nữa xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, vậy thì sẽ không tốt, nhưng có lẽ sẽ không xảy ra đâu, dù sao một cường giả Trúc Cơ Kỳ nếu như không làm thịt được hai gã kia, vậy còn không bằng đi chết đi.
Mạc Tinh gật đầu, hơn nữa còn có chút khẩn trương, nhưng việc này cũng rất bình thường a, cậu ta là ai a, là Thái Tử Gia của thành phố Đông Hải, đường đường là một trong Tứ đại công tử ở Thủ Đô.
Những đấu trường lớn cậu ta đã gặp qua nhiều rồi, nhưng cậu ta lại chưa bao giờ đi lên thi đấu kiểu này với người ta, trước giờ đều là cậu ta đánh người, kẻ khác không dám động thủ đánh trả lại.
“Mạc Tinh, cậu có được không đấy, không được thì để tôi lên, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa.” Diệp Vô Đạo bĩu môi nói.
Mạc Tinh nghe xong lời này, lập tức nổi giận: “Mẹ nó! Cậu nói gì đấy, tiểu gia tôi để cho cậu thấy, lát nữa tôi nhất định sẽ đánh chết hai tên phế vật kia!”
Nói chưa hết lời, Lưu Thanh Vân đang đứng ở cửa đã lên tiếng: “Được rồi, không cần phải xuống tay nặng như vậy, ván đầu tiên bọn tôi thua.”
“A Văn, A Thái, cẩn thận một chút.” Lưu Thanh Vân nhìn hai người đứng ở sau lưng, hai người sau lưng ông ta cũng gật đầu.
A Văn A Thái là cao thủ mà ông ta phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới có thể mời về, Ngoại Gia Quyền rất lợi hại, cho dù là ông thép đặc ruột, bọn họ cũng có thể dùng một quyền đập gãy.
Hai người kia nhảy xuống, Mạc Tinh cũng hít sâu một hơi sau đó bước lên, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
“Ta nói cho các người biết a, ta là Mạc Tinh trong Tứ đại công tử, hai người các ngươi nếu dám đụng đến ta, các người phải nghĩ đến hậu quả a, ta là người thù dai đó...”
Mạc Tinh đứng lên nói, mấy người Diệp Lăng đều vỗ đầu, mẹ kiếp, tên hỗn đản này thật mất mặt a.
Diệp Vô Đạo cắn răng: “Tên hỗn đản, còn không bằng để tôi lên, chỉ cần dùng hai quyền là giải quyết xong, nhìn cậu ta thật mất mặt a.”
A Văn ngẩn người, lập tức dữ tợn cười, hóa ra là một anh công tử a, loại người này lá gan nhỏ nhất, chỉ cần một quyền liền có thể giải quyết, không khó khăn.
Đăng đăng, nắm tay của A Văn điên cuồng đánh về phía Mạc Tinh, quyền phong sắc bén, Mạc Tinh theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng cậu ta vẫn nhớ kỹ lời Diệp Lăng nói, cắn răng dùng hết lực lượng toàn đánh ra một đấm.
“Nha! Tiểu gia ta liều mạng với ngươi, đồ vô tích sự, nằm hết xuống cho ta!” Mạc Tinh rống to, gân xanh xuất hiện trên cổ, vô cùng đáng sợ.
Diệp Vô Đạo che mắt lại: “Thật mất mặt a, mẹ nó thật mất mặt, ngay đến cả tôi cũng muốn đi lên bóp chết tên hỗn đản này!”
A Văn dữ tợn cười nhạt, quả đấm đã chạm vào quả đấm của Mạc Tinh, nhưng sau một khắc, gã nghe được tiếng xương bể vang lên, sắc mặt của gã đã hoàn toàn trắng.
Đau nhức tê tâm liệt phế, xương cốt trong nắm tay của gã đã hoàn toàn vỡ nát, gã vô lực gục xuống.
“A! Không thể!” A Văn điên cuồng hét lên, thân hình liên tiếp lui về sau, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Mà Mạc Tinh thì lại trợn to mắt, nhìn quả đấm của mình cười lên ha hả: “Ha ha! Quá thần kỳ, thật quá thần kỳ, tiểu gia ta đúng là sự tồn tại vô địch!”
Vù vù, Mạc Tinh đi nhanh về phía trước, hung hăng đánh ra một quyền, sắc mặt A Văn lập tức đại biến, tay kia đã giơ lên nghênh địch.
Đông, hai quyền chạm vào nhau, cánh tay A Văn bỗng nhiên chấn động, một cổ lực lượng vô hình di chuyển từ cổ tay tiến lên bờ vai của gã.
“A!” A Văn rống to, cánh tay buông thõng xuống, xương vỡ vụn, hai cánh tay đều đã bị phế đi.
Mà lúc này, A Thái nhìn thấy tình hình không ổn, nên cũng đã đánh tới, một chân bỗng nhiên đạp một cái, như một viên đạn bay về phía Mạc Tinh.
Mạc Tinh bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt âm trầm: “Cái quái gì vậy, nghĩ tiểu gia ta là trái hồng mềm dễ bóp à?”
“Xem một cước vô địch của tiểu gia ta đây!” Rống, thân hình Mạc Tinh đứng thẳng lên, một chân hung hăng giơ lên, sau đó đá về phía A Thái.
Tùm tùm, thân hình A Thái rơi xuống phát ra tiếng vang, cột sống đều đã bị sức mạnh này đạp gãy, thảm thiết tru lên một tiếng.
“Hắc hắc, đánh ta đi, các ngươi đánh ta đi!”
Thân hình Mạc Tinh di chuyển, giống như đang đánh quyền, phải một quyền trái một quyền, nhấc chân lên hạ chân xuống, từng cú đấm thấu thịt a, đánh vô cùng vui vẻ.
Mà lúc này, ai cũng không có phát hiện, trong mắt Lưu Thanh Vân lóe lên hung quang, ở chỗ cổ tay ông ta, một khẩu súng ngắn mini lặng lẽ xuất hiện trên tay ông ta.