Bốn cao thủ mà Lưu Thanh Vân ỷ lại đều đã thua, Lưu Thanh Vân cũng biết, lần nay ông ta đã hoàn toàn thất bại trong tay mấy tên này.
Cho nên ông ta muốn liều mạng, đánh chết một kẻ cũng không lỗ, đánh chết hai kẻ liền có lời, về phần tính mạng của ông ta và Lưu Bân, Lưu Thanh Vân tin chắc anh trai của ông ta sẽ giúp ông ta báo thù.
Tứ Hải Bang đã quản lí Bảo Loan lâu như vậy, tuyệt đối không phải là một hệ thống tổ chức bình thường.
Ngón tay Lưu Thanh Vân nhẹ nhàng đặt lên trên cò súng, sau đó dữ tợn cười, ngón tay chậm rãi đè xuống.
“A!” Đột nhiên, Lưu Thanh Vân bụm cổ tay lại, máu tươi chảy xuống đất, mà khẩu súng mini kia đã rớt xuống đất.
“Ah, đại ca của Tứ Hải Bang đều không có phong độ như vậy sao? Còn chơi cả đánh lén?”
“Xem ra ông thật sự muốn ép ta giết hết các người a!”
Diệp Lăng quát lạnh, tinh thần lực của hắn rất cường đại, một chút tơ nhện cũng chạy không thoát ánh mắt của hắn, gần như có thể xưng là hỏa nhãn kim tinh.
Mà Diệp Vô Đạo nhìn thấy cây súng kia, lập tức lửa giận ngút trời, mắng to một tiếng vọt thẳng tới cạnh Lưu Thanh Vân, bàn tay hung hăng vỗ xuống.
Ba, Lưu Thanh Vân hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, miệng phun ra máu tươi, tóc tai tán loạn, đâu còn bộ dạng dũng mãnh như vừa rồi.
“Mẹ nó ông thế mà dám chơi thủ đoạn xấu!” Diệp Vô Đạo hét lớn, một chân hung hăng đá lên ngực ông ta.
Tùm một tiếng, Lưu Thanh Vân bị cỗ sức mạnh này đánh cho lộn nhào mấy vòng, sau đó ngã xuống đất, nằm dài trên mặt đất, nhìn lên bầu trời.
“Con mẹ nó, muốn giết ta? Nếu không phải lão tử mạng lớn thì ông đã thật sự đắc thủ rồi a!” Mạc Tinh hét lớn.
Ngay vào lúc cậu ta muốn xông về phía Lưu Thanh Vân, đột nhiên có mười mấy người từ trong nhà vọt ra, trong tay mỗi người đều cầm một máy điều khiển, mà trên người họ thì lại quấn đầy thuốc nổ.
“Đều lui về hết cho ta! Ai dám cử động, chúng ta liền chết hết ở chỗ này! Dù sao mạng của ông đây cũng không đáng bao nhiêu tiền!”
Một thanh niên dữ tợn rống to, trong tay những người khác cũng cầm lấy điều khiển từ xa, sau đó đến cạnh Lưu Thanh Vân, chật vật đỡ Lưu Thanh Vân đứng dậy.
“Khụ khụ, lão tử vấp ngã, nhưng lão tử không thua, dám đến địa bàn của Tứ Hải Bang ta làm càn, nhất định phải trả giá thật lớn, Tứ đại công tử chó má gì chứ, ở trong mắt Lưu mỗ ta, cũng chỉ là một cái rắm!”
Lưu Thanh Vân phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng rống to, cho tới bây giờ, mẹ nó ai còn quan tâm đến tứ đại công tử gì đó nữa chứ, đây là đang đánh cược tính mạng của bản thân a!
Mấy người Diệp Lăng thấy vậy đều trở nên vui vẻ, một ít thuốc nổ mà thôi, còn muốn làm bọn họ bị thương? Thật quá xem nhẹ bọn họ rồi.
Cảnh giới hiện tại của bọn họ, tất cả đạn dược thuốc nổ gì cũng vô dụng, vì sao bọn họ lại được xưng là viên đạn hình người hành tẩu trong thiên hạ?
Bởi vì tất cả khoa học kĩ thuật đều không thể tiêu diệt được bọn họ, bọn họ là sự tồn tại vô địch.
“Ông cảm thấy, những thứ này có thể uy hiếp được bọn ta hay sao? Hay ngươi cảm thấy ngươi ngươi vẫn còn con bài chưa lật có thể giết được bọn ta?” Diệp Lăng cười khẽ.
Lưu Thanh Vân lắc cổ, dữ tợn cười: “Giết được hay không ta không biết, nhưng ta biết, lão tử đã ngã xuống, nhưng ta còn chưa muốn nhận thua.”
“Ồ? Nếu đã như vậy, vậy ông hãy nhấn nút đi, ta cho ông thời gian ba giây, nếu ông không nhấn, vậy ta sẽ đến nhấn a.” Diệp Lăng đột nhiên nói ra một câu nói, khiến đám ngừoi Lưu Thanh Vân ngẩn ra.
Có ý gì đây, cái gì mà ông không nhấn tôi liền đến nhấn, mẹ nó bọn họ vẫn đang cầm điều khiển từ xa trong tay đây, hắn đang giỡn với bọn họ à?
“Ba!” Diệp Lăng chậm như rùa thét lên, sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đưa lên miệng ngậm, chậm rãi hít một hơi, nhả ra vài ngụm khói.
Lưu Thanh Vân nhìn thấy Diệp Lăng như vậy, lập tức cười nhạt: “Tôi nghĩ cậu vẫn chưa biết hết được uy lực của nó đi, tôi cho cậu biết, đây là thuốc nổ C-4, là sản phẩm mới nhất của nước Mỹ.”
“Uy lực rất lớn, một khi đốt lên, người trong phạm vi 20m đều chạy không thoát, cậu có muốn thử không?”
Diệp Lăng lại hít một hơi thuốc, sau đó lắc cổ: “Hai.”
Lộp bộp, Lưu Thanh Vân cảm thấy có chút không ổn, hơn nữa khuôn mặt mấy tên kia đều chứa đầy ý cười, bọn họ không sợ sao?
Chẳng lẽ bọn họ không biết uy lực của C-4 lớn đến mức nào, ông ta có cần làm mẫu cho bọn họ thấy không?
Không có học thức thật đáng sợ a, thường ngày bọn họ không xem tin tức liên quan đến vũ khí sao, đàn ông không phải đều thích loại thông tin này sao?
“Một!” Diệp Lăng hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nói, phun điếu thuốc ra, lấy chân dụi tắt, dữ tợn cười.
“Ai đừng nóng vội đừng nóng vội, đây chính là thuốc nổ C-4 a, các người không biết sao?” Lưu Thanh Vân nuốt nước miếng một cái, chẳng lẽ ông ta thật sự gặp vài tên ngốc rồi sao.
Diệp Lăng cười khẽ: “Biết a, mẹ nó không phải rất 2 sao? Rất đáng tiếc a, tiểu gia ta không những 2, mẹ nó ta còn rất 3 đó!”
Ùng ùng!
Đột nhiên, ngón tay của một gã cầm điều khiển từ xa đột nhiên đè xuống, Lưu Thanh Vân lập tức kêu to, tất cả mọi người đều ngã nhào ra đất.
Một tia sáng vụt qua, cả người tên đó ầm ầm sáng lên, thuốc nổ trên người hắn lập tức nổ ra, gây ra sức chấn động đáng sợ.
Nhưng những chấn động này từ trên người gã ta không ngừng lan rộng ra xung quanh, nhưng lại không phát tán ra bên ngoài, như nước trong một bình thủy tinh, cho dù chịu bao nhiêu phong ba bão táp cũng không rơi ra ngoài.
Nhưng sau khi tiếng nổ kia phát ra, gã đáng thương kia chỉ còn là một đống thịt máu không rõ.
“Tê! Dừng lại! Bọn tôi nhận thua! Các người không phải người, các người là ma quỷ!” Lưu Thanh Vân cũng đã gặp qua rất nhiều tràng diện lớn trong xã hội, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, vẫn nhịn không được tê cả da đầu.
Con mẹ nó đùa cái gì vậy, đây là thuốc nổ, sao chỉ có thể nổ trong phạm vi một người.
“Bây giờ mới nhận thua? Ông thật sự cho rằng bọn ta là C-4 à?” Diệp Lăng cười nhạt, ngón tay chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng vỗ một cái.
Ba, thanh âm giòn giã vang lên, Lưu Thanh Vân mở to mắt nhìn một người ở bên cạnh ông ta bạo tạc, ánh lửa ngút trời, nhưng uy lực lại bị linh lực của Diệp Lăng vây khốn ở trong thân thể tên kia.
“Không! Không! Chúng tôi đầu hàng! Các người không thể hành hạ tù binh đến chết a!” Lưu Thanh Vân thế mà lại cởi quần của mình xuống, dùng quần lót màu trắng của mình vẫy vẫy.
“Mẹ kiếp! Cái quái gì vậy, đây là đại ca của Tứ Hải Bang? Dùng quần lót đầu hàng? Vẫy cờ trắng?” Mạc Tinh lập tức phá lên cười.
Đại ca, ông là đại ca của Tứ Hải Bang đó, đại diện cho uy danh của Tứ Hải Bang đó, đừng không có tiết tháo như vậy chứ.
Tiết tháo của ông đâu?
Bị chó ăn rồi?
Lưu Thanh Vân cũng rất phiền muộn a, phòng tuyến trong lòng của ông ta đã hoàn toàn bị phá vỡ, ông ta đường đường là đại ca, đã bao giờ gặp tình cảnh như thế này đâu.
Mẹ nó thật quỷ dị a, đợi lão tử trở về Bảo Loan, nhất định phải mời đại pháp sư đến trừ ta cho ông ta.
“Tôi đầu hàng, các người không thể giết tôi!” Lưu Thanh Vân cắn miệng, dù sao lão tử cũng đã đầu hàng, các người không thể giết tôi, không thể thích làm sao thì làm được.
Diệp Lăng cũng cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời đầu hàng của ông, cho nên, tạm biệt!”
Nói xong, tiếng nổ ầm vang lên, lúc này, tất cả lựu đạn đều đã bị châm lửa, mà uy lực của nó cũng đã không còn bị giam cầm nữa.
Thân ảnh bốn người đã biến mất không thấy tăm hơi, mà toàn bộ ngôi biệt thự lập tức biến thành tro tàn, trở thành một vùng đất hoang.