Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 346 - Chương 346: Bản Lĩnh Của Ai Lợi Hại Hơn?

Chương 346: Bản lĩnh của ai lợi hại hơn?

Khi cường giả của Cục Dị Năng và cảnh sát đến nơi, trái tim đều trở nên băng giá khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm trước mắt.

Tất cả đều đã chết hết, không còn ai sống sót, ba tầng của ngôi biệt thự đều đã biến thành phế tích, Lưu Bân đang ở trên lầu tất nhiên cũng không thể tránh thoát trận này.

“Đội trưởng, đây là thuốc nổ C-4, xem ra Tứ Hải Bang này đúng thật là gan to bằng trời mà.”

Một gã Dị Năng Giả của Cục Dị Năng cầm một nắm đất lên ngửi, sau đó đứng dậy xoa ngón tay, khinh miệt nói.

Đội trưởng gật đầu, xoay người về phía vị cảnh sát có khuôn mặt tái nhợt kia nói: “Được rồi, nơi đây không còn chuyện của các người nữa, nói cho cục trưởng của các người biết, từ giờ việc này sẽ do Cục Dị Năng tiếp nhận.”

Quyền lợi của Cục Dị Năng rất lớn, cảnh sát nghe xong liền vội vàng gật đầu rời đi, đùa gì thế, ai lại muốn ở lại cái nơi như Địa Ngục này.

“Lục soát một chút, xem còn có đồ vật gì giá trị không, tìm thấy thì mang về.”

Đội trưởng nói xong liền xoay người rời đi, nhưng không cần phải nói, người của Cục Dị Năng thế mà lại tìm được một cái tủ sắt dưới đống phê tích, lượng thuốc nổ lớn kia thế mà lại không thể phá hư nó.

Mà lúc này tại thành phố Đông Hải, ngay ở cửa trang viên của Trầm Nguyệt Tâm, các cô gái đang vui mừng chờ đám người Diệp Lăng trở về, gương mặt Vương Thục Phân cũng tràn đầy kích động.

Rốt cuộc bà ta cũng được ôm cháu trai cháu gái rồi, những bộ đồ trẻ em mà bà ta may vào những khi rảnh rỗi ở nhà bây giờ rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

“Ai, các cậu nói xem, chồng và cô gái nước ngoài kia sinh con ra, đứa bé sẽ có tròng mắt xanh hay tròng mắt đen đây?” Lâm Vũ Tình khẽ cười nói.

Các cô gái đều lắc đầu: “Ai quan tâm tròng mắt nó màu gì, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, lão chồng nhà chúng ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ biết rước phiền toái về cho chúng ta.”

“Đúng đó mẹ, mẹ phải nói với anh ấy đi, nếu không phải nhà của chị Nguyệt Tâm đủ lớn thì đã sớm không chứa nổi rồi.” Lưu Xảo quấn lấy cánh tay Vương Thục Phân cười nói.

Vương Thục Phân vỗ lên tay Lưu Xảo: “Yên tâm đi, mẹ sẽ làm chủ cho các con, nhưng lần này các con vẫn phải tiếp nhận người chị em này, cô bé đó đang mang thai, đừng đến đánh nhau với cô bé đó.”

Hiện tại đầu óc của Vương Thục Phân chỉ còn toàn chuyện sinh em bé, nếu những cô gái này thật sự nổi giận, khiến đứa con trong bụng Alice xảy ra chuyện, bà ta thật sự sẽ phát điên a.

Các cô gái đều gật đầu, người mẹ chồng này đã muốn có cháu từ lâu, vẫn luôn trông mong mấy người các cô sinh vài đứa cháu trai cháu gái, hiện tại không dễ gì mới có được một người mang thai, bọn họ sao dám làm khó dễ Alice a.

“Mẹ yên tâm, bọn con cũng không phải loại người như vậy, nếu muốn làm khó cũng là làm khó Diệp Lăng! Hừ, mẹ không được bảo vệ anh ấy đâu đấy!” Táng Hoa cũng đi tới trước mặt Vương Thục Phân cười nói.

Vương Thục Phân nhìn đứa con dâu trước mặt, mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, không khỏi cảm thán, con của bà ta đúng là có phúc hưởng.

Táng Hoa, Vương Ngưng Mị, Lâm Vũ Tình, Lưu Xảo, Mộ Ngưng Hàm, thậm chí ngay cả Ninh Ngọc San cũng tới, dù sao quan hệ giữa cô và Diệp Lăng cũng đã không giấu kín được rồi.

Két, một chiếc Maserati màu trắng dừng ở trước cửa trang viên, Vương Thục Phân lập tức nở bụ cười đi về phía chiếc xe.

Diệp Lăng và Alice đồng thời xuống xe, các cô gái sau khi nhìn thấy Alice liền cảm thán, cô gái này thật đẹp, dáng vẻ dịu dàng, mị lực vô biên, dường như còn cao quý hơn tất cả bọn họ.

Trầm Nguyệt Tâm cũng xuống xe, hai cô gái tạo thành hai vẻ đẹp đối lập, hai người đứng chung một chỗ tạo ra khí tràng rất mạnh, người bình thường vốn không dám nhìn thẳng vào hai người.

“Đây chính là Alice? Ai nha, dọc đường nhất định đã rất mệt rồi, đến đây, mau vào nhà ngồi, hiện tại chính là thời điểm an thai quan trọng, đừng để đứa cháu yêu quý của ta phải mệt.”

Vương Thục Phân vội vàng đi tới cầm lấy tay Alice, kéo đi vào trong nhà.

Trên trán Diệp Lăng lập tức xuất hiện ba vạch đen, đi tới cạnh Vương Thục Phân: “Mẹ, con cũng quay về rồi, sao mẹ không nói chuyện với con a, con bị ghét bỏ đến vậy sao?”

“Con đã về à, cũng không mất cánh tay cái chân nào, đã lớn như vậy rồi, còn muốn mẹ nhớ mong cái gì.” Vương Thục Phân nghi ngờ nói.

Các cô gái đều cười lên ha hả, Alice đang bị Vương Thục Phân kéo lấy cười híp mắt, sau đó nhìn về phía các cô gái cười nói: “Chào mọi người, tôi là Alice, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

“Nha, chị Alice, dáng người của chị thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trong thần thoại phương Tây vậy, không hổ là Thánh Nữ của Giáo Đình, em thật hâm mộ!”

Lâm Vũ Tình đi thẳng tới chỗ Alice, khẽ cười nói, những cô gái còn lại cũng đều nở nụ cười, các cô gái vây quanh Vương Thục Phân và Alice sau đó đi vào phía trong trang viên.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, lắc đầu, nhìn Trầm Nguyệt Tâm đang đứng bên cạnh nói: “Bảo bối a, em nói đi, sao anh lại thảm như vậy chứ, anh mới là nhân vật chính của ngày hôm nay đó.”

“Cảm giác bị quên lãng thật không tốt a, chậc chậc, thật quá đáng, buổi tối phải nghiêm phạt tất cả bọn họ mới được!”

Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng: “Tin em đi, nếu như đứa bé ra đời, địa vị của anh sẽ tụt đến đáy cốc ngay, thật đó, nhất định phải tin em.”

“Còn nữa, trừng trị một lần nhiều chị em như vậy? Anh có năng lực đó sao?” Trầm Nguyệt Tâm che miệng cười, nhìn vật giữa hai đùi của Diệp Lăng, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Lăng đứng ở vị trí ban đầu, nhìn theo bóng lưng Trầm Nguyệt Tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, dám xem thường mình, tối hôm nay dùng Hoan Hỉ Công, trấn áp hết tất cả bọn họ!”

Đúng lúc này, Táng Hoa cũng đi tới cạnh Diệp Lăng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Diệp Lăng: “Được rồi, đừng chém gió nữa, còn trấn áp hết tất cả nữa chứ, anh hãy cho em ăn no trước đã rồi nói.”

Diệp Lăng ách một tiếng, thật xấu hổ a, cô gái bên cạnh là một Lão Hổ đút ăn mãi không no a, tung hoành trên giường gần như vô địch.

“Đúng rồi, cô gái nước ngoài kia so với em, ai ở trên giường phóng túng hơn!” Táng Hoa kiều mị cười, thân hình Diệp Lăng lập tức run lên.

“Hắc hắc, bảo bối, tin anh đi, công phu của em là giỏi nhất, hơn nữa còn là con ngựa mãnh liệt nhất!” Diệp Lăng đưa tay nhéo Táng Hoa một cái.

Táng Hoa gật đầu, hiển nhiên rất hưởng thụ: “Anh đã nói như vậy thì em cũng an tâm, em nói anh nha, em cũng muốn có con, em mặc kệ, anh phải cho em một đứa con!”

Kẽo kẹt, Diệp Lăng có hơi đờ người ra, mẹ kiếp, sinh con đâu giống như trồng đậu, hắn nói trồng là có thể trồng ra cây?

“Nửa đời trước em vẫn luôn đi trong bóng tối và giết chóc, hiện tại em rất thích cuộc sống như thế này, bình yên và hài hòa, nhưng em rất đố kị Alice!”

“Em cũng muốn làm mẹ, sinh cho anh một bé gái xinh đẹp, khiến mẹ của anh vui, khiến anh kiêu ngạo!”

Táng Hoa ngẩn đầu lên nói, Diệp Lăng hít sâu một hơi, hắn biết Táng Hoa đã trải qua những việc không giống người bình thường, cho nên nội tâm của cô ta cũng không giống bọn họ.

“Được thôi bảo bối! Chúng ta sẽ có một bé gái bảo bối!” Diệp Lăng mỉm cười, Táng Hoa như chim nhỏ nép vào lồng ngực của hắn.

Thật không tưởng tượng nổi, cô gái dịu dàng này, đã từng là đỉnh cấp sát thủ của Địa Phủ Môn nổi danh ở thế giới ngầm!

Mọi người đi vào phòng khách, Vương Thục Phân kéo Alice về phòng trước, sau đó vội vàng phân phó đầu bếp nấu cho Alice một ít đồ bổ, bà ta phải chăm sóc cho đứa con dâu này thật tốt.

“Chậc chậc, chồng ơi! Em cũng muốn có con!” Vương Ngưng Mị liếc mắt phòng tình vạn chủng nhìn Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment