Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 347 - Chương 347: Khoe Hạnh Phúc À?

Chương 347: Khoe hạnh phúc à?

Diệp Lăng nghe Vương Ngưng Mị nói xong, lập tức xua tay, lại thêm một người nữa à.

“Cái gì vậy! Bọn em cũng muốn, chồng không thể đối xử bên nặng bên nhẹ như vậy! Nếu không, buổi tối em liền dùng kéo cắt anh!” Mộ Ngưng Hàm cười nhạt.

Diệp Lăng đổ mồ hôi, vội vàng lau đi mồ hôi rơi như mưa trên trán: “Yên tâm yên tâm, đều có cơ hội đều có cơ hội, nhưng chúng ta phải nói trước, nếu là do vấn đề của các em, vậy cũng không nên trách anh đó.”

Diệp Lăng cũng đang muốn nhân cơ hội này để có con, nếu không đợi đến khi tu vi của hắn đột phá cao hơn, muốn có con lại càng trở thành hy vọng xa vời.

Cảnh giới cao, huyết mạch cũng càng tinh khiết, hầu như toàn thân đều được hình thành từ linh lực, muốn mang thai càng không dễ dàng, đó chính là nguyên nhân vì sao những lão đại trên Tiên Giới kia lại sủng ái con mình đến như vậy.

“Được rồi, chị Ngưng Mị, Ngưng Hàm, Vũ Tình, Ngọc San, Xảo Nhi, nói cho các em biết một tin tức tốt.” Diệp Lăng đột nhiên cười nói.

Các cô gái đều sững sờ, Trầm Nguyệt Tâm đã sớm biết Diệp Lăng muốn nói cái gì, nhưng Táng Hoa lại ngẩn người: “Ý gì đây? Không có phần của em?”

“Chuyện này không liên quan đến em, em đi theo anh, người khác cũng không dám nói gì, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ có người nhà trói buộc, bị thế tục nhìn chằm chằm, lúc này a, tiểu gia ta đã giải quyết vấn đề này giúp các em rồi.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, các cô gái lập tức sững sờ, Mộ Ngưng Hàm và Vương Ngưng Mị thì khá hơn một chút, dù sao hai người họ cũng đã lăn lộn ở bên ngoài đã lâu, nhưng gia đình họ vẫn muốn bọn họ tìm cho mình một người chồng.

Mà ba cô gái còn lại thì gặp phải trở ngại rất lớn, nếu người lớn trong nhà biết được bọn họ cùng với những cô gái khác hưởng chung một người đàn ông, sợ rằng sẽ nổi điên mà chặt đứt chân của bọn họ.

“Chồng, anh không nói đùa chứ? Hiện tại đã là thời đại nào rồi, đã không cho phép chung chồng nữa, đừng làm rộn, bọn em đều hiểu, chỉ cần anh yêu bọn em là được rồi.”

Lưu Xảo mở miệng nói, đi tới cạnh Diệp Lăng mỉm cười.

Cô cũng rất muốn danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Diệp Lăng, nhưng cô biết điều đó là không thể, làm như vậy sẽ không công bằng với các chị em khác, có cha mẹ nào không muốn nhìn thấy giấy kết hôn của con gái và con rể mình đâu?

Chẳng lẽ giả mạo? Đừng làm rộn, cha vợ Ninh Quốc Cường của Diệp Lăng là một người có hỏa nhãn kim tinh đó, hắn vẫn còn muốn sống a.

“Tin anh đi, anh nhất định sẽ cho các em một danh phận, còn về quá trình ra sao thì anh cũng không biết, nhưng anh đoán, người nhà của các em sẽ không cố chấp cự tuyệt nữa.” Diệp Lăng cười khẽ.

Nếu hắn đoán không sai, hai vị Thần Thủ Hộ kia sẽ đi tìm một người có tuổi nghề lâu năm, về phần bọn họ làm thế nào để thuyết phục người nhà của những cô gái này, đó lại là chuyện của bọn họ.

“Chồng!” Các cô gái lập tức ứa nước mắt, nếu có thể khiến tất cả mọi người chúc phúc cho bọn họ, vậy chuyện tiếc nuối duy nhất kia cũng sẽ được bù đắp.

Diệp Lăng gật đầu: “Ngoan, đến đây đến đây, đừng gấp, từng người đến hôn cảm ơn anh nào, đến đây đi bảo bối.”

Mà ngay vào lúc Diệp Lăng nói chuyện, sự vui vẻ của các cô gái đã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, bao gồm cả Táng Hoa và Trầm Nguyệt Tâm.

“Các chị em! Chúng ta đi xem áo cưới đi, hì hì, lần này em nhất định phải hạ gục chị Nguyệt Tâm tỷ xuống, ai bảo ngực của em to hơn chứ!”

“Con bé chết tiệt kia, chị sẽ không thua em đâu, dáng người của chị rất đẹp đấy.”

“Oa oa! Đi xem áo cưới sao, hắc hắc, em phải chọn chiếc áo cưới xinh đẹp nhất, em muốn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất!”

Các cô gái đều vô cùng kích động, mơ ước của tất cả các cô gái, không phải chính là mặc lên chiếc áo cưới xinh đẹp nhất, gả cho một anh hùng có một không hai hay sao?

Có một không hai thì có đó, nhưng mà anh hùng thì… dù sao cũng đều mạnh mẽ, cho nên bọn họ vẫn nên đặt ánh mắt lên áo cưới thì hơn.

Diệp Lăng nhìn các cô gái nhanh chóng rời đi, vô cùng xấu hổ: “Nhớ kỹ... mang áo cưới... về cho anh xem.”

Lắp bắp nói xong, Diệp Lăng hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế xô-pha: “Mẹ nó, tiểu gia ta thật sự đã bị thất sủng rồi a.”

“Cậu chủ.” Một người hầu hơn năm mươi tuổi đang cầm lấy cây chổi quét rác, quét tới dưới chân của Diệp Lăng liền ngẩng đầu lên chậm rãi nói.

Diệp Lăng gật đầu, đột nhiên sửng sốt: “Bà thích áo cưới không?”

“Cậu chủ! Cậu nghĩ tôi là loại người gì vậy hả!” Bà cụ lập tức giận dữ, vỗ cây chổi xuống đầu Diệp Lăng, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Lăng ngồi trên ghế xô-pha, đỉnh đầu đầy lông chổi, hắn đã hoàn toàn ngây người, khóc không ra nước mắt a.

“Trời ạ, nghĩ cái gì vậy chứ! Mình là hạng người như vậy sao?”

“Tiểu gia ta là loại người nào chứ! Ta thiếu đàn bà sao?”

Diệp Lăng rất tức giận, người gì vậy chứ, chỉ hỏi một câu có thích áo cưới thôi không mà, có cần phải phản ứng lớn như vậy không?

Lúc ăn cơm tối, Diệp Lăng buồn bực đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy trên bàn cơm bày ra rất nhiều món ngon, gà con hầm nấm, xương sườn, cá chưng cách thủy,… Vương Thục Phân lại bưng ra thêm một chén cháo để xuống.

“Mẹ! Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Đón năm mới à?”

Diệp Lăng cười hắc hắc đi xuống dưới, tay vừa cầm đôi đũa lên thì đã bị Vương Thục Phân ngăn lại.

“Những thứ này không phải làm cho con ăn, mà là cho Alice ăn, hiện tại con bé cần bồi bổ thân thể, nếu không sẽ khiến cháu trai của mẹ đói bụng.”

Vương Thục Phân nói xong, Diệp Lăng liền ủy khuất kháng nghị: “Mẹ! Con cũng cần bồi bổ a!”

Làm cái gì vậy chứ, con không phải là con trai của mẹ sao, sao lại không cho con ăn cơ chứ.

Vương Thục Phân gật đầu: “Yên tâm đi con trai, sao mẹ lại không nghĩ đến con chứ, mẹ đã mua cho con một món ăn rất ngon đó.”

Nói xong, Vương Thục Phân chỉ vào hamburger và chân gà rán trên ghế xô-pha: “Thế nào, có phải mẹ đối với con rất tốt không, có thịt có chay.”

“Chay ở chỗ nào!” Diệp Lăng ngây người, trời ơi, hắn cảm giác cả người mình đang tiến vào một vực sâu.

Vương Thục Phân mê man: “Rau xanh bên trong Hamburger không phải là đồ chay sao? Con ăn mau đi, ăn xong thì đưa Alice đi dạo.”

“Bây giờ ngoại trừ an thai, còn cần phải có chế độ vận động thích hợp.” Dừng một chút, Vương Thục Phân lại nói tiếp: “Bỏ đi bỏ đi, tay chân con vụng về như vậy, đừng khiến con bé bị thương, để mẹ đi thì hơn.”

Diệp Lăng đã hoàn toàn khóc không ra nước mắt, cái gì vậy chứ, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc hoặc nha đầu khốn kiếp kia được lắm, chờ con ra đời, nếu cha không đánh vào mông con để báo thù, ta sẽ để con làm cha ta!”

“Ai Diệp Lăng! Con nói cái gì đấy, con mà dám đánh đứa cháu bảo bối của mẹ, mẹ liều mạng với con!” Vương Thục Phân nghe xong lập tức đi ra khỏi nhà bếp, giơ nắm đấm lên.

Được lắm, địa vị trong nhà đã hoàn toàn không còn nữa, hơn nữa mấy cô vợ phá sản kia cũng đã gọi điện thoại về nói không trở về ăn cơm, bọn họ lựa áo cưới cả một ngày, hiện tại lại muốn đi ra ngoài mua sắm.

“Phụ nữ phá sản a, gia môn bất hạnh, một người sống sờ sờ là mình đây sắp bị uất ức đến chết rồi.” Diệp Lăng than khổ.

Mà lúc này, Alice lặng lẽ đi đến cạnh Diệp Lăng, kéo lấy tay Diệp Lăng: “Diệp Lăng, nếu ăn như vậy em sẽ mập lên mất.”

“Mạng của em rất tốt, hãy biết thoả mãn đi, anh cũng muốn ăn cho mập, nhưng lại không ai cho anh ăn, anh thật đáng thương mà.” Diệp Lăng bi ai.

“Bỏ đi bỏ đi, anh đi tìm Mạc Tinh uống rượu, phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.” Diệp Lăng quyết định bỏ cuộc, nếu còn tiếp tục ở nhà, không biết còn phải chịu thêm bao nhiêu đãi ngộ bất công nữa.

Alice gật đầu: “Nhưng mà mẹ đối xử với em cũng thật tốt, hắc hắc, thật hạnh phúc a.”

Nói xong Alice liền đứng dậy, chắp tay ở sau lưng, tươi cười đi tới bàn ăn, gắp lên một đũa thịt cá thơm ngon sau đó đưa vào miệng.

“Thật hạnh phúc a!” Diệp Lăng cảm nhận được một hương vị khiêu khích nồng nặc đang bay về phía hắn, hắn phẫn nộ đứng dậy gọi điện thoại.

“Mạc Tinh! Tiểu gia tôi muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch, hiện tại tôi đến tìm cậu, nếu còn chưa chuẩn bị xong tôi sẽ lột da cậu!” Nói xong, Diệp Lăng cúp điện thoại, nghênh ngang đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment