Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 348 - Chương 348: Cậu Còn Cần Mặt Mũi Nữa Không?

Chương 348: Cậu còn cần mặt mũi nữa không?

Hai mươi phút sau, Diệp Lăng lái một chiếc xe BMW X6 màu đỏ đi tới trước cổng nhà Mạc Tinh.

Chỗ Mạc Tinh đang ở là một khu nhà của chính phủ, cấp bậc bên trong khuôn viên cũng do chính phủ sắp xếp, lấy thực lực của Mạc Tử Đạo thì gia đình bọn họ đương nhiên được sắp xếp ở lầu một.

Mạc Tinh từ trong lầu một đi ra, gương mặt âm trầm, sau khi ngồi lên xe xong liền bắt đầu chửi.

“Cậu đang điên hay là muốn chết vậy. Tôi đang ăn cơm với ông già nhà tôi, cậu múa may định làm gì đó, còn muốn lột da tôi, khiến cho ông già nhà tôi cười nhạo tôi một hồi.”

Mạc Tinh hung ác nói, lấy địa vị của Mạc Tử Đạo đương nhiên sẽ biết đến chuyện của Diệp Lăng, cho nên ông ta căn bản không ngăn cản Mạc Tinh chơi với Diệp Lăng, ngược lại còn cổ vũ cậu ta.

Đến cấp bậc này, ánh mắt tất nhiên sẽ khác với người bình thường, ông ta càng không cần phải nói, đã trụ cột vững vàng của nhà họ Mạc, tuyệt đối là một người đứng trên đỉnh cao của quyền lực.

Mà Mạc Tử Đạo lại không có quân hàm, hơn nữa đời thứ ba của nhà họ Mạc, muốn tìm ra một hậu bối kiệt xuất là một điều rất khó khăn, gia tộc nào cũng không thể mạnh mãi không suy.

Nhưng Mạc Tinh chỉ cần có quan hệ tốt với Diệp Lăng, hai người xưng huynh gọi đệ, như vậy địa vị của nhà họ Mạc tất nhiên sẽ có thể ngồi vững.

Gương mặt của Diệp Lăng cũng tràn đầy khó chịu: “Đừng nói nhiều như vậy, ông đây muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch!”

“Cậu bị đói đến điên hay là gặp phải nạn đói vậy? Sao lại giống như một con chồn chưa nhìn thấy thịt bao giờ vậy?” Mạc Tinh có chút buồn bực, tên này điên rồi a.

Diệp Lăng lắc đầu buồn khổ, nói ra mọi chuyện với Mạc Tinh: “Cậu nói xem tôi có nên u sầu không, chỉ là một đứa ranh con còn chưa có ra đời, thế mà địa vị trong nhà còn cao hơn cả ông đây.”

“Tiểu gia tôi rất khổ a, bữa tối chỉ có Hamburger và gà rán? Đùa gì thế a, tôi là ai, tôi là một phú ông đó.” Diệp Lăng ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

Mạc Tinh liếc mắt nhìn hắn: “Lười nói nhiều với cậu, đi, tôi dẫn cậu đến một nơi sang trọng.”

“Nơi sang trọng? Không đi, hiện tại tiểu gia tôi chỉ muốn ăn, không muốn đi làm xằng bậy với cậu, mẹ nó hiện tại tôi còn không đủ sức để đút cho mấy Lão Hổ ở nhà ăn no đây, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà đi đút người khác.”

Diệp Lăng lắc đầu, gì mà nơi sang trọng với không sang trọng chứ, hiện tại hắn chỉ muốn ăn cơm.

“Tôi nhổ vào, cậu nghĩ cái gì vậy hả, nơi mà ông đây nói là nơi ăn cơm, tôi cho cậu biết, chỗ đó, chậc chậc, đó là thánh địa làm ăn của giới thượng lưu ở thành phố Đông Hải đó.”

Mạc Tinh cười hắc hắc, thần bí nói, Diệp Lăng có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay tên này cũng bị điên rồi sao, cái gì mà thánh địa của xã hội thượng lưu chứ, không phải chỉ là một đầu bếp thôi sao.

“Hắc hắc, tôi cho cậu biết a, chỗ đó được gọi là Danh Vị Cư, trước đây là một sân viện lâu đời, đồ ăn mỗi ngày ở đó đều phải đặt trước ít nhất ba ngày.”

“Mỗi ngày Danh Vị Cư chỉ tiếp đãi tám bàn, sau đó để lại hai bàn dự phòng, tôi cho cậu biết, cho dù là cha tôi cũng phải đặt trước đó.”

Diệp Lăng nghe xong lập tức kinh ngạc, ở thành phố Đông Hải này còn có người chảnh như vậy, thậm chí ngay cả Mạc bí thư muốn đến ăn cũng phải đặt trước, đúng là một con quỷ không sợ chết a.

“Mỗi ngày tám bàn? Hơn nữa còn phải đặt trước? Tính khí thật là lớn a, việc làm ăn ra sao?” Diệp Lăng hỏi.

Thật ra hắn cũng hiểu, việc này cũng giống như một chiếc điện thoại iphone, số lượng bán rất ít, họ muốn để người khác biết, có những thứ có tiền cũng không mua được, thứ không mua được mới là thứ tốt nhất.

“Việc làm ăn ra sao? Tôi cho cậu biết, người bình thường căn bản không có tư cách đi vào, hơn nữa bàn của Danh Vị Cư, nghe nói đã được đặt kín hết từ nửa tháng trước rồi.”

“Có rất nhiều người vì có thể tới Danh Vị Cư ăn một bữa cơm mà cảm thấy tự hào đấy.”

Mạc Tinh liếc mắt xem thường nói với Diệp Lăng, cái gì mà phú ông cơ chứ, cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, nhìn vẻ mặt chưa thấy qua thành phố của cậu ta kìa.

“Sát, cơm ở đó là vàng hay là bạc vậy?” Diệp Lăng cắn răng.

Mạc Tinh cười hắc hắc: “Ông chủ ở đó họ Hùng, xếp vị trí thứ ba trong nhà, cho nên tất cả mọi người gọi anh ta là Hùng Tam Gia, mà tôi đây thì gọi anh ta là Tam ca.”

“Tam ca? Sao cậu không gọi là Hùng Tam Gia luôn đi?” Diệp Lăng ngẩn người, sao tên này lại không chịu đi theo trào lưu nhỉ.

Mạc Tinh lắc đầu: “Tôi phát hiện hôm nay chỉ số IQ của cậu đã bị chó ăn rồi, cả thành phố Đông Hải, mẹ nó ai có đủ tư cách để tôi gọi kẻ đó là ông nội chứ?”

Nói cũng phải, Diệp Lăng suy nghĩ một chút liền gật đầu, cả thành phố Đông Hải này đúng thật là không ai dám, trừ phi kẻ đó chán sống rồi.

“Tôi cho cậu biết a, bà của Tam ca này, là người từng một lần tuyên chiến với tất cả đầu bếp chuyên nghiệp của mười một nước đó, bây giờ tay nghề truyền đến đời anh ta, cậu thấy lợi hại không?”

Mạc Tinh cười hắc hắc nói, Diệp Lăng biết vị đầu bếp đã tuyên chiến với mười một quốc gia kia là ai, mụ đàn bà phá sản, đã chôn vùi mấy trăm năm cơ nghiệp của Đại Thanh.

Khiến cho rất nhiều tờ báo mạng bây giờ có thêm một câu hỏi, cái gì? Đại Thanh của chúng ta mất nước?

Con mẹ nó, Đại Thanh của họ đã mất từ lâu rồi đó, cũng không biết bọn họ đang giả vờ cái gì, thú vị lắm sao.

“Cũng chỉ là một đầu bếp thôi mà, nhưng theo lòi cậu nói thì có vẻ đồ ăn của tên đó làm rất nhon, đi, đi nếm thử.” Diệp Lăng gật đầu, đầu bếp a, ghê gớm đây.

Mạc Tinh gật đầu, nói địa chỉ cho Diệp Lăng: “Đi, Mãn Hán Toàn Tịch là sở trường của anh ta, tôi nói anh ta làm cho chúng ta món Phật Khiêu Tường, là từ một trong những món ăn được đặt từ vài ngày trước đó.”

Hưu, ngọn lửa màu đỏ như một Tinh Linh lướt đi trong màn đêm tối, ba phút sau, chiếc xe BMW dừng ở ven đường.

Đến nơi rồi?

Sai, bởi vì hai người chạy vượt quá tốc độ cho phép cho nên đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại, xuống xe, Mạc Tinh cao ngạo hỏi: “Anh không biết tôi? Không biết tôi là ai?”

Cảnh sát giao thông nghiêm túc gật đầu: “Các cậu chạy xe vượt tốc độ cho phép, hiện tại xin lấy ra giấy tờ xe và bằng lái của các cậu.”

“Ai! Tính khí của tôi rất nóng nảy, một khi tôi phát hỏa, ngay cả bản thân tôi cũng không khống chế được, tôi thấy anh đúng là đang tìm kích thích a, anh biết tôi là ai không!”

Mạc Tinh xoắn tay áo hét lớn, Diệp Lăng đứng bên cạnh vội vàng ngăn cậu ta lại: “Được rồi, đừng làm cha cậu mất mặt nữa, thật mất mặt a.”

“Ai, người anh em, đây là giấy tờ chứng nhận của tôi, anh xem đi, chúng tôi sẽ chấp nhận tất cả các hình phạt.” Diệp Lăng khẽ cười nói.

Mạc Tinh đứng bên cạnh lập tức trở nên nóng nảy: “Ai, tên hỗn đản này, rõ ràng xe là do cậu lái, có liên quan gì đến tôi chứ, mẹ kiếp, thế mà lại kéo tôi vào cùng.”

“Cậu đúng là không biết xấu hổ a, tôi đã gặp qua rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng không có ai mặt dày như cậu cả.” Mạc Tinh kích động nói.

Diệp Lăng xoay đầu gầm lên: “Cậu câm miệng lại cho tôi, thứ mất mặt nhà cậu.”

“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, đã dọa sợ anh rồi.” Diệp Lăng vội vàng nói.

Bản thân phạm pháp thì nên tiếp nhận trừng phạt, giả vờ cái gì chứ, cậu ta thật sự cho rằng đất nước này là do nhà cậu ta xây dựng ra à.

“Được rồi, trừ sáu phần, tiền phạt là 200, sau này lái xe chú ý một chút, mạng là của mình, nếu xảy ra việc gì, người đau khổ nhất vẫn là người thân của chúng ta.”

Cảnh sát giao thông dừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “Còn nữa, sau này đừng quên cho bạn của cậu uống thuốc trước khi ra ngoài.”

Nói xong, cảnh sát giao thông nghênh ngang rời đi, Mạc Tinh lập tức dậm chân: “Ai, anh nói ai đó hả! Anh quay lại cho tôi, tính khí của tôi rất nóng nảy, anh đang nới móc tôi a.”

“Cút trở lại cho tôi!” Diệp Lăng quát to.

Mạc Tinh ủ rũ cúi đầu ngồi vào trong xe, gương mặt khó chịu, dựa vào cái gì nói cậu ta như vậy, cậu ta nằm không cũng trúng đạn a.

Nửa tiếng sau, họ đã tới Danh Vị Cư tại một ngôi viện cũ ở vùng ngoại ô.

Bình Luận (0)
Comment