Danh Vị Cư nằm trong một lối nhỏ chật hẹp, xe không đi vào được và cũng không có chỗ để dừng xe, hai người dừng xe ở một chỗ ven đường, sau đó đi xuống.
Trong hẻm nhỏ có treo một tấm bảng đen lớn ở trên cổng, phía trên viết mấy chữ Danh Vị Cư, nhưng ánh đèn quá mờ nhạt, hầu như không thể nhìn rõ những chữ này.
Trước cửa treo hai cái đèn lồng lớn, cánh cửa màu đỏ đóng chặt, nhưng trên cánh cửa lạc hậu đó, lại có một món đồ khoa học kỹ thuật cao — chuông cửa.
Đinh linh linh, Mạc Tinh nhấn chuông cửa: “Chờ một lát, lập tức sẽ có người tới tiếp đón chúng ta.”
“Mẹ kiếp, ít ai có thể phát triển việc làm ăn đến mức này, người khác đều mở rộng cửa, chỉ sợ người khác không biết bọn họ mở cửa làm ăn buôn bán, anh ta thì lại làm ngược lại, thậm chí còn đóng cả cửa.”
Diệp Lăng thì thào, đúng là có một không hai a, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra, tên Hùng Tam này là một người cao ngạo.
Muốn ăn thì phải tới đây, tới còn không nhất định sẽ có, tới còn phải đợi, không ăn thì cút.
Kẽo kẹt, cửa mở ra, là một thanh niên mặc đồng phục bếp màu trắng, nhìn thấy hai người liền lập tức cười nói: "Hóa ra là Mạc thiếu a, đã lâu không tới, mau vào đi.”
Nói xong liền mở cửa cho hai người Diệp Lăng đi vào bên trong sân nhỏ huyền bí kia.
Kết quả sau khi tiến vào trong sân, Diệp Lăng phát hiện cũng không có gì hiếm lạ cả, cũng chỉ là một cái sân nhỏ có gạch xanh ngói đỏ lâu đời cũ kĩ mà thôi.
“Mạc thiếu, gian phòng mà Tam gia đặt cho cậu ở bên kia, cậu qua đó trước, Tam gia làm xong việc sẽ đi qua đó ngay.”
Cậu thanh niên đưa Mạc Tinh và Diệp Lăng đến gian phòng đã đặt trước, sau đó liền đi ra ngoài, để lại hai người họ ngồi ở trong phòng.
Diệp Lăng đánh giá gian phòng, gạch xanh tường vôi rất bình thường, hơn nữa trong khe gạch còn nhét vài cọng rơm, hẳn là căn phòng mà người già đã để lại.
“Chậc chậc, tôi thật muốn nhìn một chút, nơi nhỏ bé này thần kì đến mức nào, đúng rồi, cơm ở chỗ này có đắt không?” Diệp Lăng nhàm chán hỏi, thầm nghĩ có lẽ món ăn ở đây cũng sẽ không quá rẻ.
Mạc Tinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Món ăn ở đây rất đắt, tôi cho cậu biết, một đĩa rau xào bình thường ở đây cũng đã có giá mấy trăm tệ, cậu nghĩ có đắt không?”
Diệp Lăng lại giật mình lần nữa, mẹ nó, lần đầu tiên là ở trong hội sở của Mạc Tư Thanh, lần này là ở chỗ này.
“Tôi đã có thể đúc kết ra kinh nghiệm, đầu năm nay uống không nổi nước suối, ăn không nổi rau xanh, mẹ nó ông đây chỉ còn có thể chọn ăn thịt mà thôi.”
Diệp Lăng cảm thán, đây là cái thời đại gì vậy, sao càng sống lại càng thụt lùi thế này?
“Ăn thịt? Cậu thôi đi, một con dê nướng ở đây cũng đã có giá mấy vạn tệ rồi, nhưng mà quả thực ăn rất ngon, đợi lát nữa cậu ăn rồi sẽ biết.”
Mạc Tinh chép miệng nói, thế mà lại có một giọt nước miếng chảy xuống, có lẽ cậu ta đang nhớ lại mùi vị kia.
Lần này Diệp Lăng quyết định không hỏi thêm gì nữa, mẹ nó, hắn dường như đã trở thành một tên nhà quê vậy, đây là dê vàng hay dê bạc, hay là một con dê đã thành tinh?
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, không tới mười phút, cửa đã mở, từng món ăn được bưng lên, có mặn có chay, sáu mặn hai chay, phối hợp cũng không tệ lắm.
Trong đó, khiến Diệp Lăng chú ý nhất chính là một đĩa thịt dê nướng vàng óng ánh, bên trên dính đầy dầu mỡ vàng óng.
“Mẹ nó, đây đúng là đang câu dẫn lão tử mà, phải nếm trước một miếng mới được.” Diệp Lăng gắp một đũa thịt dê lên sau đó đưa vào trong miệng, ánh mắt lập tức phát sáng.
“Thật không tồi a, sau này ông đây nhất định sẽ thường xuyên tới nơi này!” Lời nói nghẹn ngào không rõ, Diệp Lăng lại vội vàng gắp thêm hai đũa nữa.
Thịt dê bên trong không hề bị nướng cháy, hơn nữa còn không có mùi tanh, điều quan trọng nhất chính là bên trong thịt thế mà lại có mùi của vật liệu gỗ.
Thịt dê rất mềm, bỏ vào miệng nhai hai lần liền tan, mùi thơm của thịt không ngừng lượn lờ quanh khoang miệng.
“Hắc hắc, nếm thử món sườn dê này đi, tôi cho cậu biết, món này rất ngon.” Nói xong, Mạc Tinh cũng cầm một khối sườn dê lên ăn từng ngụm lớn.
Hai người ăn tới tấp, Diệp Lăng ăn đến thỏa mãn: “Rượu đâu, gọi một ít rượu, đồ ăn ngon như vậy không có rượu thật là tiếc.”
Lời vừa nói xong cửa liền mở, một người đàn ông trung niên đi vào trong phòng, mặc một bộ quần áo màu xám, tướng mạo rất tục tằng, trong tay ôm hai vò rượu được bịt kín.
“U, Tam ca anh có thời gian rảnh rỗi a.” Mạc Tinh lập tức lau miệng cười nói.
Hùng Tam, người này chính là đầu bếp thần bí được mọi người gọi là Tam gia, mạng lưới quan hệ của anh ta ở thành phố Đông Hải vô cùng kinh khủng, đều là những tổ chức kinh doanh kết giao với Danh Vị Cư.
“Mạc thiếu cậu đã tới rồi, nếu lão Tam tôi không đến thì chẳng phải là không nể mặt cậu sao?”
“Đến, nếm thử một ngụm Ưu Sầu của tôi đi.”
Nói xong, Hùng Tam bỏ bình rượu lên bàn, ánh mắt Mạc Tinh lập tức sáng lên: “Mẹ kiếp, Tam ca, anh đúng thiên vị a, Một Ngụm Ưu Sầu này đã khiến tôi thương nhớ trong thời gian thật lâu a.”
“Còn không phải bởi vì nghe nói Mạc thiếu cậu đưa khách quý tới sao, Lão Tam tôi nhất định phải bỏ ra chút máu, nếu không cậu lại nói tôi keo kiệt nữa?”
Hùng Tam vừa nói vừa cười to, Diệp Lăng cũng đứng lên, đưa tay ra: “Tam ca, tôi là Diệp Lăng, rất vui khi được gặp anh, nhưng mà cơm của anh đúng là rất ngon a.”
“Thích ăn thì sau này hãy thường xuyên đến, lát nữa tôi sẽ bảo cấp dưới đưa cho cậu một thẻ khách quý, có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi điện nói trước một tiếng là được.”
Hùng Tam cười, sau đó vỗ một cái mở nắp bình rượu ra, một mùi rượu nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.
Ánh mắt Diệp Lăng lập tức phát sáng: “Rượu ngon!”
Mùi rượu này không hề gay mũi, hơn nữa còn có một mùi thơm của rượu khiến người khác say mê, hận không thể lập tức uống ngay một chén.
“Đó là đương nhiên, tôi nói cho cậu biết, Tam ca đã phải dùng hết mấy năm mới sản xuất ra Một Ngụm Ưu Sầu này đó, hơn nữa hai vò rượu này, ít nhất cũng có mười năm tuổi chứ?”
Mạc Tinh cười hắc hắc, Hùng Tam ngồi bên cạnh gật đầu, chiêu đãi Mạc Tinh tất nhiên không thể giống với lúc chiêu đãi người bình thường, anh ta cũng biết năng lực của cậu ta a.
“Đến, lão Tam tôi kính hai vị một ly.” Nói xong, anh ta đặt cái chén màu đen xuống, sau đó rót đầy ba chén lớn.
Thùng thùng, Hùng Tam nốc ừng ực một khẩu, hai người Diệp Lăng cũng rất hào sảng, một ngụm uống cạn chén.
“Rượu ngon! Tam ca, rượu này của anh nếu bán ra ngoài, thì mười loại rượu ngon ngoài kia chỉ còn là cái rắm, tuyệt đối cung không đủ cầu a.” Diệp Lăng lau miệng thỏa mãn nói.
Rượu phải uống từng ngụm lớn, thịt phải ăn từng miếng to, đó mới gọi là đàn ông.
Hùng Tam lắc đầu, cười thần bí, bỗng nhiên có một người từ ngoài cửa đi vào, cầm lấy một bình rượu đặt lên bàn.
“Tam ca, đây là cái gì? Phật Khiêu Tường?” Diệp Lăng hiếu kỳ hỏi.
Hùng Tam lắc đầu: “Hiện tại độ lửa của Phật Khiêu Tường còn chưa đủ, còn phải đợi thêm hai mươi phút nữa, nhưng món này là một bảo bối a, Hồng Muộn Ngưu Dương Tiên, bên trong còn bỏ thêm máu rùa.”
“Là món đại bổ, hiện tại ăn vào bảo đảm buổi tối cậu sẽ không ngừng lại được, hắc hắc.”
Diệp Lăng nhìn thấy bộ dạng đó của Hùng Tam, trong nháy mắt đặt cho tên này biệt danh Lão Sắc Côn.
“Cậu có ăn hay không? Không ăn thì để cho tôi.” Mạc Tinh thấy vậy liền cướp món Hồng Muội gì kia qua chỗ mình.
Diệp Lăng lập tức trở nên nóng nảy: “Cậu có phụ nữ sao, không sợ ăn xong rồi nổ chết cậu à, món này chúng ta chia hai ra, tôi tám phần cậu hai phần, cứ quyết định như vậy đi.”
“Cậu mới ngu ngốc, đừng có mà mắng tôi!” Sắc mặt Mạc Tinh lập tức đen xuống. ( 二分 có nghĩa là hai phần, nhưng còn có một nghĩa khác là ngu ngốc. Mạc Tinh cho rằng Diệp Lăng đang mắng mình.)
Hùng Tam cười chào tạm biệt hai người, nói lát nữa sẽ quay lại, không muốn cản trở hai người ăn uống nữa.
“Chậc chậc, không cần phải nói, Tam ca này cũng thật trượng nghĩa a.” Diệp Lăng cảm thán, người ta biết cách đối nhân xử thế như vậy, trách không được có thể xây dựng được sự nghiệp lớn đến như thế.