Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 350 - Chương 350: Ép Mua Buộc Bán?

Chương 350: Ép mua buộc bán?

Hai người múc một muỗng canh Tử Tiên, khỏi phải nói, thật sự uống rất ngon, không khó uống, hơn nữa mùi vị còn rất tươi mới.

“Chậc chậc, tay nghề của Tam ca này cũng thật tốt a, xem ra mụ già khiêu chiến với mười một nước kia cũng là một kẻ tham ăn, nếu không sao lại giữ một cao thủ như vậy ở bên người.”

Diệp Lăng cảm thán, mùi vị không tồi, hai người cũng bắt đầu ăn uống.

Ăn từng miếng thịt lớn, ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, uống từng ngụm rượu lớn, rượu đổ lên quần áo cũng không thèm để ý.

Hai người giống như những hiệp khách giang hồ trong phim truyền hình, không hề có một chút cưỡng ép câu nệ nào, bọn họ hoàn toàn thả lỏng sau đó ăn uống say sưa.

Đây mới là bản sắc của đàn ông, là một người đàn ông mà suốt ngày giả vờ nhã nhặn lịch sự, thì có ý nghĩa gì chứ.

Không lâu sau, một thanh niên lại bưng tới thêm một cái bình nữa: “Mạc thiếu, đây là Phật Khiêu Tường mà Tam gia bảo tôi mang đến cho ngài, anh ấy đang bận dưới phòng bếp, nói lát nữa sẽ trở lại.”

Sau khi nói xong, cậu thanh niên đó liền đặt bình xuống sau đó rời đi, hai người mở bình ra, một mùi thơm nồng nặc xông vào mũi.

“Ừ! Thơm, mẹ nó thật là thơm!” Diệp Lăng cảm thấy nước miếng của mình đang chảy xuống, nhanh chóng dùng thìa đưa vào bình múc, sau đó cho vào trong miệng.

“Ô... Thật... ngon, mau ăn đi!” Diệp Lăng vừa ăn vừa nói, mà Mạc Tinh ngồi bên cạnh lại lắc đầu.

“Trước khi ăn, tôi phải giới thiệu lai lịch, bối cảnh văn hóa, quá trình phát triển, nguyên liệu,… của món Phật Khiêu Tường này cho cậu biết một chút.” Mạc Tinh ra vẻ rất có văn hóa nói.

Diệp Lăng liếc cậu ta một cái: “Nói em gái cậu a, nguồn gốc cái lông, không sợ bị bạn đọc đập chết à, mau ăn đi!”

Mạc Tinh vội vàng gật đầu, hai người bắt đầu ăn uống thả cửa, mười phút sau, hai người ngồi trên ghế ợ một cái, gương mặt thỏa mãn.

Trên bàn một đống cơm thừa canh cặn hỗn độn, khó có thể nhận ra hai tên có bộ dạng kia lại là những kẻ có thân phận không tầm thường.

“Tôi cho cậu biết Mạc Tinh, nơi này rất không tồi, Tam ca có bán thức ăn ngoài không?” Diệp Lăng cầm lấy một cây tăm xỉa răng nói.

Nếu như có bán thức ăn ngoài, thì chỉ cần nằm trong nhà nhìn TV, hút một điếu thuốc, uống Một Ngụm Ưu Sầu, ăn Phật Khiêu Tường, ai nha má ơi, hình ảnh quá đẹp, hắn không dám nghĩ nữa.

Mạc Tinh gật đầu: “Những người khác thì tôi không biết, nhưng tôi thì lại có tư cách này, tiểu gia tôi có thể trực tiếp đặt đồ ăn.”

“Vậy được, lát nữa tôi cũng muốn nhờ tên mặt trắng nhà cậu nói Tam ca làm giúp tôi một tấm, hắc hắc, để tôi mang về nhà khoe khoang, còn không cho tôi ăn, tôi liền đi ra ngoài ăn!”

Diệp Lăng nhàn nhã bắt chéo chân, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài sân vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, hai người ngẩn người, sau đó lập tức đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Ai ngờ hai người vừa ra khỏi cửa, đã thấy Hùng Tam đang cầm một thanh đao lớn đứng trong sân, sắc mặt âm trầm, trên người đằng đằng sát khí.

Mà đối diện anh ta là một người đàn ông Đảo Quốc mặc ki-mô-nô, chân đi guốc gỗ, trong tay cầm một thanh kiếm Nhật Bản, khuôn mặt nở nụ cười lạnh.

“Ai vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Tinh kéo một người đang đứng gần đó hỏi.

Người nọ thấy là Mạc Tinh, vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: “Mạc thiếu a, tôi nói với cậu, tên hỗn đản ở Đảo Quốc kia nhìn trúng cây đao mà thường ngày Tam gia vẫn dùng để chặt xương, cho nên nhất định muốn mua lại.”

“Tam gia không đồng ý, kết quả tên đó lại ra tay đánh nhau với Tam gia, tôi thấy thân thủ của tên hỗn đản kia cũng không tệ a.”

Nghe người kia giải thích xong, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng.

“Con bà nó, đây chẳng phải là ép mua buộc bán sao? Tên đó cũng quá khi dễ người rồi? Tên hỗn đản đó có lai lịch gì chứ.” Mạc Tinh lập tức xoắn lên tay áo hét lớn.

Phi, tính khí nóng nảy của ông đây bạo phát rồi, thật sự nhìn không nổi kẻ khác đến vùng đất của họ dương oai a.

“Nghe nói mấy tên Đảo Quốc kia đến đây bàn chuyện đầu tư, sau đó hình như là được cậu Tề thiếu đưa đến đây.” Người kia vội vàng giải thích cho Mạc Tinh.

Tề thiếu là một tên đại thiếu rất kì lạ ở thành phố Đông Hải, gia thế giàu có. Từ trước giải phóng gia tộc này đã nổi tiếng là đại phú hào của thành phố Đông Hải, trăm năm qua đi, bọn họ càng phát triển thành một con quái vật lớn.

Nhà họ Tề có tiền có thế, cho dù là Mạc Tử Đạo cũng phải ứng phó cẩn thận, nếu không cũng sẽ gây trở ngại nhỏ cho con đường làm quan của ông ta.

“Chậc chậc, tên hỗn đản Tề Phi này, mẹ nó đúng là thích đóng vai linh tinh a.” Mạc Tinh cười nhạt, tuy cậu ta và Tề Phi không có thâm cừu đại hận gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải là bạn bè.

“Hùng Tam-kun, ta đã rất có thành ý rồi, dùng mười triệu tiền Hoa Hạ mua thanh đao của ngươi, rốt cuộc ngươi có bán hay không!” Tên đàn ông Đảo Quốc kia dùng tiếng Hoa cứng nhắc nói.

Người đàn ông Đảo Quốc kia đã nhìn ra thanh đao trong tay Hùng Tam là một bảo bối, cho nên muốn mang về nước hiếu kính Tông Chủ.

Thanh đao trên tay Hùng Tam kia được truyền từ đời ông nội của anh ta, lúc đầu là tinh phẩm trong hoàng cung, Hùng Tam vẫn dùng nó để chặt xương, vô cùng thành thạo, hơn nữa bảo bối này đã có trăm năm tuổi, cho nên càng thêm sắc bén.

“Ta nói không bán! Nếu còn dây dưa tiếp nữa, Tam gia ta sẽ chém sống tên quỷ nhà ngươi!” Hùng Tam không hề có chút hảo cảm nào với tên đàn ông Đảo Quốc kia cả.

Lần này nếu không phải do Tề Phi dẫn bọn họ đi tới, Hùng Tam tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ tiến vào Danh Vị Cư.

“Chuyện này không thể để ngươi quyết định được, ta hoài nghi thanh đao này là bảo bối đến từ Đảo Quốc chúng ta, cho nên ta muốn mang nó về!” Người đàn ông Đảo Quốc kia cười nhạt, thân hình lóe lên, vọt mạnh tới.

Mọi người chỉ thấy một tàn ảnh thoáng qua, người đàn ông Đảo Quốc kia đã tới bên cạnh Hùng Tam.

Bá, một đạo kiếm quang hiện lên, là cách thức rút kiếm phổ biến trong kiếm phải của Nhật Bản, chú trọng tốc độ như sấm đánh, vừa nhanh vừa mạnh, có thể một kích tất trúng.

Đồng tử của Hùng Tam bỗng nhiên trừng to, thanh đao trong tay bỗng nhiên đưa lên chặn lại, chỉ nghe thấy một tiếng đinh đang vang lên, thanh đao trong tay Hùng Tam bắn ra tia lửa tung tóe.

Thân thể Hùng Tam liên tục lùi về sau, lực lượng to lớn khiến anh ta căn bản không cách nào dừng lại, cuối cùng anh ta cắn răng, thanh đao trong tay bỗng nhiên cắm xuống đất.

Xoẹt xoẹt xoẹt, vô số âm thanh chói tai vang lên, thanh đạo rạch ra một đường đáng sợ trên nền, cuối cùng mới ngừng lại được.

Diệp Lăng lắc đầu, tu vi của người đàn ông Đảo Quốc đã tới Hậu Thiên đỉnh phong, mà tu vi của Hùng Tam chỉ mới tiến vào Hậu Thiên, hai người căn bản không thể so sánh với nhau.

“Thanh đao của Tam gia ta, cho dù mang cho heo cũng không đưa cho người Đảo Quốc các người, một đám hề nhảy nhót, thời đại nào rồi chứ, cũng dám đến Hoa Hạ tác oai tác quái, chết đi cho ta!”

Rống, Hùng Tam rít lên một tiếng, bàn chân bỗng nhiên giẫm xuống đất, thân hình đứng thẳng lên, phóng về phía người đàn ông Đảo Quốc kia.

Bá, hai tay nắm chặt thanh đao, sau đó Hùng Tam dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng bổ xuống, bên trên thân đao lập tức toát ra hàn quang, ánh đao nhảy lên.

Người đàn ông Đảo Quốc kia cười nhạt, nhấc kiếm Nhật bản trong tay lên, ngăn lại một kích mạnh mẽ kia của Hùng Tam.

“Ngã xuống cho ta!” Hùng Tam đang lơ lửng giữa không trung, nghiến răng nghiến lợi, trên cổ xuất hiện đầy gân xanh, hai tay bỗng nhiên dùng sức.

Đông, dưới chân người đan ông Đảo Quốc kia chấn động, một cổ lực lượng vô hình khiến toàn bộ gạch xanh ở dưới chân ông ta vỡ nát.

“Cút ngay cho ta!” Sắc mặt người đàn ông Đảo Quốc đỏ bừng, hai tay cầm chặt lấy kiếm Nhật Bản, sau khi hét lớn một tiếng, hai cánh tay của ông ta thế mà lại áp chế khiến thanh đao của Hùng Tam chậm rãi nâng cao lên.

Bình Luận (0)
Comment