Hùng Tam đột nhiên bạo phát khiến cho người đàn ông Đảo Quốc kia có chút chống đỡ không được, nhưng trong nháy mắt ông ta đã điều chỉnh lại.
Lực lượng Hậu Thiên đỉnh phong trong cơ thể không ngừng tuôn ra, sắc mặt người đàn ông Đảo Quốc đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi, thanh kiếm Nhật Bản trong tay mạnh mẽ đánh ra.
Oang oang, thanh âm dồn dập, thân hình Hùng Tam bị cổ lực lượng này đẩy lùi về sau.
“Đoạn Kiếm Lưu, Kiếm Trảm Sinh Nhân!”
Người đàn ông Đảo Quốc kia hét lớn, dưới chân di chuyển, thân hình bỗng nhiên lắc một cái, mà thanh kiếm Nhật Bản trong tay cũng đã đánh ra.
Bá, kiếm quang như sét đánh, tốc độ như cầu vồng, trong nháy mắt đã tới trước người Hùng Tam, mà Hùng Tam đã không còn sức để đánh trả nữa.
Mọi người đều trợn to mắt, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, quá mạnh, người đàn ông Đảo Quốc này quá mạnh, Hùng Tam thế mà lại không có bất cứ cơ hộ đánh trả nào.
Mũi kiếm Nhật Bản đã sắp chạm vào lồng ngực của Hùng Tam, Hùng Tam tuyệt vọng, nếu bị một kiếm này đâm xuyên qua lồng ngực, không chết thì cũng sẽ tàn phế.
Người đàn ông Đảo Quốc kia dữ tợn cười, Hùng Tam ở trước mặt ông ta coi như xong đời, ai cũng không cứu được anh ta, mà thanh bảo đao trong tay anh ta cũng sẽ thuộc về ông ta.
Nhưng đúng vào đúng lúc này, đột nhiên ở trước mũi kiếm Nhật Bản xuất hiện hai đầu ngón tay, thần kì kẹp lấy mũi kiếm, lực lượng to lớn khiến mũi kiếm đang đâm ra kia phải dừng lại.
“Ngươi không cảm thấy mình đã hơi quá đáng rồi sao?” Thanh âm băng lãnh, một thân ảnh gầy gò xuất hiện ở trước mặt người đàn ông Đảo Quốc, khí tức đè ép đến mức người đàn ông Đảo Quốc kia hít thở không thông.
Là Diệp Lăng, đúng vào thời khắc nguy cấp đã đứng ra, thay Hùng Tam chặn một kiếm này.
Ba, Diệp Lăng ngón tay dùng sức, mũi kiếm Nhật Bản thế mà lại bị ngón tay của Diệp Lăng bẻ gãy, rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh trong trẻo của thép.
“Kiếm không tồi, nhưng người thì lại chẳng ra sao cả.” Diệp Lăng cười nói.
Người đàn ông Đảo Quốc hít sâu một hơi, đứng thẳng người: “Ngươi là ai, tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của bọn ta.”
“Ta? Một tiểu bối vô danh mà thôi, chỉ vì nhìn không quen hành vi đê tiện của ngươi cho nên mới ra tay thôi.”
Diệp Lăng nhún vai, chỉ là một tên Hậu Thiên, không đáng để hắn nổi giận, ai lại đi chiến đấu với một con kiến chứ? Nếu có thì thần kinh của kẻ đó nhất định có vấn đề.
“Ta là Uchiha Xatara, là học sinh của Konoha, xin ngươi không nên nhúng tay vào chuyện này, tông môn Konoha ta nhất định sẽ gửi đến ngươi lời thăm hỏi ân cần nhất!”
Người đàn ông Đảo Quốc xưng là Uchiha Xatara kia nghiêm túc nói, ông ta cảm nhận được người thanh niên Hoa Hạ đang đứng trước mặt này, khiến trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác khiếp sợ.
Diệp Lăng nhún vai: “Uchiha Xatara? Chưa nghe nói qua, nếu như biết tự lượng sức mình thì hãy mau cút đi.”
Mà Hùng Tam đang ở phía sau Diệp Lăng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: “Diệp lão đệ, cảm ơn, nhưng thực lực của tên đó rất mạnh, cậu phải cẩn thận đó.”
“Không có việc gì, yên tâm đi Tam ca, cũng chỉ là một con châu chấu có khả năng nhảy cao hơn một chút mà thôi, trực tiếp đập chết là được.”
Lời nói cuồng vọng của Diệp Lăng dường như đã chọc giận Uchiha Xatara, ông ta lui lại mấy bước, đi tới bên cạnh những người bạn của mình, cầm lấy một thanh kiếm Nhật Bản phát ra kiếm quang chói mắt.
“Uchiha, hãy giết chết tên đó đi, để cho bọn người Hoa Hạ vô tri biết, dân tộc Đại Hòa của chúng ta là dân tộc lớn mạnh nhất!”
“Phái Konoha là phái mạnh nhất của Đại Hòa, cũng là phái mạnh nhất thế giới, giáo huấn những tên Hoa Hạ không biết trời cao đất dày này, để cho bọn họ biết chúng ta cường đại đến mức nào!”
Bảy tám tên võ giả Konoha đều lớn tiếng ồn ào, Uchiha Xatara là người mạnh nhất trong nhóm Konoha của bọn họ, sao có thể thua bởi một tên Hoa Hạ chứ?
“Nếu đã như vậy thì xin đắc tội!”
Uchiha Xatara cười nhạt, bước chân di chuyển, thân hình Uchiha bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại đè ép người.
Hưu.
Trường kiếm xuất thủ, thân hình Uchiha Xatara như một con quay xoay tròn, từ trong đám người bay lên trời, cao hơn mọi người một cái đầu.
Trường kiếm Nhật Bản trong tay bỗng nhiên đánh ra, trong một giây đồng hồ ngắn ngủi đã xuất ra gần một trăm kiếm, đây là chiêu kiếm pháp mạnh nhất phái Konoha.
Kiếm ảnh bao phủ Diệp Lăng, Uchiha Xatara cười gằn phóng tới.
Mà Diệp Lăng cũng hơi ngẩn đầu, lạnh nhạt nhìn tên Uchiha Xatara đang đánh về phía mình, không nhanh không chậm xuất thủ, đưa tay vào bên trong những kiếm ảnh đáng sợ kia.
“Ha ha! Tên nhóc Hoa Hạ vô tri, hắn đang tự tìm đường chết a, sợ rằng tay của hắn sẽ phải bị chặt đứt rồi!”
Các đệ tử trong phái Konoha đều tỏ ra kích động, mà bên kia, ngoại trừ Mạc Tinh, thì tim gan của tất cả mọi người còn lại đều đã nhảy tới ngực.
Uchiha Xatara nhìn thấy hành động của Diệp Lăng, liền thầm mắng hắn ngu xuẩn tự tìm đường chết, bởi vì kiếm quang này của ông ta chứa lực sát thương rất lớn, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị cắt thành mảnh vụn.
Dùng nhận thức của Diệp Lăng để phán đoán, Uchiha Xatara đã làm ra một quyết định cực kì ngu xuẩn, thật ra kiếm pháp sặc sỡ kia của ông ta trong mắt Diệp Lăng có trăm ngàn chỗ hở.
Cánh tay đã đưa vào trong kiếm quang khủng bố kia của Diệp Lăng đột nhiên gia tốc, dùng một đường cong quỷ dị nắm lấy sống kiếm của Uchiha Xatara, cánh tay bỗng nhiên dùng sức.
Hô, trực tiếp ném người và kiếm lên không trung, rồi sau đó ầm ầm rơi xuống.
Đất đá vỡ vụn, bụi đất tung bay, Uchiha Xatara phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt nhìn Diệp Lăng như đang nhìn ma quỷ.
Những đệ tử Konoha ở xung quanh đều giống như thấy quỷ, liên tục lùi về sau, hít vào một ngụm khí lạnh.
Quá mạnh, tên tiểu tử Hoa Hạ này giống như ác ma, mà Uchiha Xatara bị ném xuống mặt đất kia vội vàng cầm lấy kiếm Nhật Bản.
Đối với ông ta mà nói, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất!
“Ngu ngốc! Tiểu tử Hoa Hạ! Chết đi cho ta!” Uchiha Xatara chửi ầm lên, cả người đứng thẳng lên.
Nhưng một khắc sau, kiếm Nhật Bản trong tay ông ta đã bị Diệp Lăng nắm chặt trong tay, sắc mặt Diệp Lăng âm trầm: “Ta ghét nhất người khác ở trước mặt ta nói ra hai chữ ngu ngốc này.”
“Ngươi đã chạm vào nghịch lân của ta, cho nên, ngươi nên đi tìm Đại Thần Madara chó má của ngươi đi!”
Nói xong, ngón tay Diệp Lăng bẻ một cái, trường kiếm trong tay Uchiha Xatara bỗng nhiên nát văng tung tóe, như những miếng thủy tinh vỡ rớt đầy đất.
Mà giữa ngón tay Diệp Lăng vẫn còn kẹp lấy một đoạn thân kiếm, ngón tay Diệp Lăng khẽ búng, mảnh thân kiếm kia liền biến thành những mảnh sáng nhỏ.
Phốc phốc, lồng ngực Uchiha Xatara chấn động, mảnh nhỏ xuyên qua lồng ngực của ông ta, cả người ông ta chậm rãi lay động, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Ahhh, mọi người đều tê cả da đầu, tên này quá mạnh, hơn nữa một lời không hợp liền ra tay giết người, tính cách cũng thật quái dị.
“Hỗn đản! Ngươi dám giết sư huynh Konoha của chúng ta! Ta muốn tuyên chiến với võ giả Hoa Hạ các ngươi!”
“Đúng! Tuyên chiến! Để Konoha dẫm nát lãnh thổ Hoa Hạ!”
Sau khi chúng đệ tử Konoha nhìn thấy Uchiha Xatara vô lực ngã xuống, tất cả bọn họ đều nổi giận đùng đùng.
“Các ngươi qua đây, đi tìm cái chết.” Diệp Lăng ngoắc đầu ngón tay, nhe răng cười.
Những đệ tử Konoha kia nghĩ đến thân thủ khủng bố của Diệp Lăng đều ngậm miệng lại, bọn họ rất phẫn nộ, nhưng còn chưa đến mức đi nghìn dặm tặng đầu người.
Mà lúc này, một thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng đi ra, lông mi dài che phủ nửa con mắt.
“Ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi đi?” Người nói chuyện đã đi tới cạnh Diệp Lăng, không một chút sợ hãi.