Giọng cậu thanh niên rất lạnh, khiến người ta không khỏi cảm thấy rét lạnh cả người.
Mà lúc này Mạc Tinh cũng đi ra, nhìn cậu thanh niên ở phía đối diện, khinh bỉ nói: “Sao thế Tề Phi, mày có ý kiến gì à?”
“Ah, sao thế Mạc Tinh, mày chuẩn bị đứng ra giúp một kẻ giết người à? Nếu để lão già nhà mày biết chuyện, liệu ông ta có chặt đứt chân mày không.”
Tề Phi, người thừa kế của gia tộc khổng lồ ở thành phố Đông Hải kia, tất nhiên có đủ tư cách diễu võ dương oai ở trước mặt Mạc Tinh.
Đương nhiên, cũng không thể nói nhà họ Tề có thể đánh đồng với nhà họ Mạc, nhưng ở thành phố Đông Hải vẫn có rất ít nhân vật khủng bố dám khiêu khích với nhà họ Tề.
“Kẻ mang tội giết người? Ha hả, Tề Phi Tề đại thiếu à, mày bị lừa đá rồi hả, tao nói cho mày biết, có ai nhìn thấy được Diệp Lăng giết người sao?”
Mạc Tinh nói xong, cười nhạt xoay người, ánh mắt quét ngang xung quanh, những người bị cậu ta nhìn đến đều rụt cổ lại.
Thần tiên đánh nhau người thường gặp nạn, hai đại thiếu gia đối đầu với nhau, bọn họ cũng không dám xen vào, lỡ như không cẩn thận liền dẫn đến kết quả tan xương nát thịt.
“Mạc Tinh, tao thấy uy danh của lão già nhà mày sắp bị mày phá hủy hết rồi? Tao cho mày biết, chỉ cần bằng chứng của một mình tao thôi cũng đã đủ rồi!”
Tề Phi cười nhạt, đùa gì thế, không ai dám đứng ra chỉ Diệp Lăng sao, chẳng lẽ gã ta không phải là một người bình thường à? Đúng là câu nói đùa mang tầm quốc tế a.
“Sao nào, vị Tề đại thiếu này đang muốn bán mạng cho những tên quỷ Đảo Quốc này sao?” Diệp Lăng cười nhạt, không hề tỏ ra sợ hãi.
Mèo nhỏ mèo lớn gì cũng dám tới trước mặt hắn diễu võ dương oai, mẹ nó Tứ thiếu của Thủ Đô còn bị ông đây chặt ngón tay đây này, gã ta là cái thá gì chứ?
“Tao cho mày biết, tao đang bàn chuyện làm ăn với bọn họ, việc làm ăn đấy có biết không?”
“Tao có tư cách cũng như nghĩa vụ bảo vệ đối tác của mình, hơn nữa tao tin tưởng mọi người ở đây đều là những công dân tuân thủ pháp luật, mới vừa rồi bọn họ quả thật đã nhìn thấy một vụ án mạng.”
“Tao nghĩ, những công dân tốt như bọn họ nhất định sẽ đứng ra làm chứng, có đúng hay không?”
Tề Phi xua tay cười to, từ trước đến giờ chưa có ai mà gã ta không xử lí được cả, cho dù là tên Lưu Kiệt đã chết kia cũng phải sợ gã ta ba phần.
Mạc Tinh nghe xong liền cười lên ha hả, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình, dám chỗ này hô to gọi nhỏ, thật cho rằng mình là một nhân vật lớn a.
Diệp Lăng cũng lắc đầu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận, vụt một tiếng ném vào khuôn mặt Tề Phi.
“Trợn to mắt chó của mày lên mà nhìn đi!” Diệp Lăng cười nhạt, mà Tề Phi thì lại tứnKthOḴc giận đùng đùng cầm tờ giấy trên mặt xuống, cắn răng mở ra.
Nét chữ giới thiệu nổi bật ở phía trên khiến cho Tề Phi lập tức yên tĩnh lại, mẹ nó, mày xác định đây không phải là món đồ giá năm đồng ở một quán ven đường?
Đùa gì thế, hắn thế mà là sĩ quan cấp cao, hơn nữa còn là sĩ quan cấp cao của Cục Dị Năng?
“Ha hả, đừng đùa với bản thiếu, nếu mày là sĩ quan cấp cao, thì bản thiếu tao chính là tổng tư lệnh!” Tề Phi xấu hổ cười, gã ta biết, tờ giấy chứng nhận này rất có thể là đồ thật, thế nhưng gã ta vẫn không muốn tin.
Diệp Lăng đoạt lại giấy chứng nhận trong tay Tề Phi: “Tao vừa giết một tên gian tế đến thăm dò tình hình quốc gia, đừng nói là mày, cho dù cha mày đến cũng không dám nói cái gì.”
“Hơn nữa hiện tại tao hoài nghi mày có liên quan đến bọn chúng, vừa rồi mọi người đều nghe thấy được, mày đang bàn chuyện làm ăn với bọn chúng, là đồng bọn của bọn chúng.”
“Tao có lí do chính đáng để hoài nghi mày cấu kết với bọn chúng để buôn bán việc cơ mật quốc gia.”
Diệp Lăng nói xong, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, trời ơi, tên này là một sĩ quan cấp cao?
Nghĩ tới đây, những kẻ không phú thì quý kia đều choáng váng, bọn họ đương nhiên biết rõ một vị sĩ quan cấp cao trẻ tuổi như vậy đại biểu cho cái gì, lực lượng ở sau lưng hắn rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng a.
“Tam gia! Người đi cùng Mạc thiếu là sĩ quan cấp cao a, thật lợi hại!” Một đầu bếp trẻ đang đỡ lấy Hùng Tam tỏ ra kích động, xem những vị đại thiếu này còn kích thích hơn cả đi xem phim.
Hùng Tam cũng kinh ngạc, anh ta cũng không ngờ Diệp Lăng lại có địa vị lớn đến như vậy.
Mà Tề Phi thì lại nóng nảy: “Mẹ nó mày dám vu oan cho tao? Tao cho mày biết, mày đừng nghĩ tao sẽ sợ mày, mày vẫn còn non lắm, ở thành phố Đông Hải này không ai dám đến xử lí tiểu gia tao đâu!”
Tề Phi quát, đùa gì thế, xã hội bây giờ không có bất kỳ người nào có thể đội cái mũ lớn đến thế.
Diệp Lăng cười lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi đi: “Danh Vị Cư, trong vòng mười phút đến đây bắt kẻ tình nghi!”
Nói xong, Diệp Lăng cúp điện thoại, chỉ chỉ Tề Phi: “Nhãi con, có bản lĩnh thì đừng chạy.”
“Mày yên tâm, tiểu gia tao chờ, tao muốn xem ở thành phố Đông Hải này ai dám bắt tao!” Tề Phi cũng cười nhạt, sai người mang một chiếc ghế ra trong sân ngồi.
Cả thành phố Đông Hải này ai dám động đến gã ta cơ chứ, cho dù là Mạc Tử Đạo cũng phải cân nhắc đến ông cụ đang ngồi trên cao của nhà họ Mạc kia.
Diệp Lăng xoay đầu nhìn về phía Hùng Tam nói: “Tam ca, vừa rồi uống chưa đã, lại đến uống thêm hai chén với tôi đi?”
“Được! Hôm nay tôi sẽ bồi anh em cậu uống cho đủ!” Hùng Tam cười ha ha, ba người đi vào phòng.
Lại lấy ra thêm một vò Một Ngụm Ưu Sầu, ba người uống từng ngụm lớn, sau khi Hùng Tam uống xong một chén, lại rót đầy thêm một chén nữa, sau đó bưng lên, sắc mặt nghiêm túc.
“Hôm nay đa tạ ân cứu mạng của Diệp huynh đệ, những thứ khác Hùng Tam tôi không dám nói, sau này có gì phân phó, cứ việc nói ra!”
Nói xong, Hùng Tam bưng chén rượu lên nốc ừng ực, rồi sau đó lau miệng ngồi xuống.
Diệp Lăng cười nói: “Lời này của Tam ca có chút nghiêm trọng rồi, ân cứu mạng gì chứ, sau này a, anh em tôi còn phải nhờ vả anh nhiều.”
“Cái gì rượu a thịt a, nếu tôi muốn ăn, nhưng tôi muốn gọi thức ăn ngoài a.” Diệp Lăng cười khẽ.
Hùng Tam vỗ lồng ngực: “Diệp huynh đệ yên tâm, Lão Tam tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu cho cậu, bảo đảm cậu ăn uống no nê, nếu không chính là đang đánh vào mặt tôi.”
Ba người cười ha ha, Mạc Tinh nhìn về phía Diệp Lăng nói: “Diệp Lăng, sao vậy? Cậu thật sự muốn động vào Tề Phi à?”
Hùng Tam nghe Mạc Tinh joir vậy, vội vàng dựng lỗ tai lên, dù sao Tề Phi cũng là người có đại danh đỉnh đỉnh ở thành phố Đông Hải, nếu như động vào gã ta, tuyệt đối sẽ gây ra một trận bão táp lớn.
“Cứ nhốt gã ta vào trước đã, để gã biết đừng có giả vờ lợi hại như vậy nữa, nếu không sẽ bị người đánh vào mặt.”
“Hơn nữa còn bàn chuyện làm ăn với người Đảo Quốc, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nói chung hôm nay gã ta nhất định phải bị bắt nhốt.”
Diệp Lăng nói xong, đột nhiên có mười mấy người đi vào trong sân, vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc.
“Đi thôi, trò hay bắt đầu rồi.” Diệp Lăng cười nhạt, đứng dậy, đi vào trong sân, Mạc Tinh và Hùng Tam cũng vội vàng đi theo.
Hiện tại trong điện thoại của người trong Cục Dị Năng đều có số điện thoại của Diệp Lăng, Thần Phong đã nói với bọn họ, lời Diệp Lăng nói chính là mệnh lệnh, mệnh lệnh tuyệt đối.
Cho nên sau khi phân cục ở Đông Hải nhận được điện thoại, liền vội vã chạy tới, hơn nữa bọn họ đều là cao thủ Hậu Thiên, hiển nhiên rất coi trọng mệnh lệnh của Diệp Lăng.
“Tiểu tổ thứ nhất của Cục Dị Năng, báo cáo ngài!”
Một người đàn ông trung niên chạy tới cạnh Diệp Lăng, cao giọng hô.
Diệp Lăng gật đầu, chỉ vào Tề Phi đang ngồi trên ghế: “Ta hoài nghi hắn và một tên gian tế Đảo Quốc đang thực hiện một cuộc làm ăn phi pháp, bắt tất cả những người này mang về!”
Bá, tất cả cao thủ của Cục Dị Năng đồng loạt đi tới chỗ Tề Phi, sắc mặt Tề Phi âm trầm, lập tức vỗ tay rống to: “Hỗn đản! Mày chơi thật à?”