Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 353 - Chương 353: Bị Dọa Đến Ngốc

Chương 353: Bị dọa đến ngốc

Nhìn thấy Tề Phi có chút thất thố, Diệp Lăng lập tức nở nụ cười, cười không kiêng nể gì cả.

“Sao vậy? Đường đường là Tề đại thiếu cũng biết sợ?” Diệp Lăng châm chọc nói.

Tề Phi nghiến răng nghiến lợi: “Tao cho mày biết, dám động vào tao thì sẽ gây ra họa lớn, dẫn tao đi thì dễ, nhưng muốn tiễn tao về thì lại rất khó đấy!”

Diệp Lăng tấm tắc cười: “Mày cho rằng mày là ai vậy hả? Mời Phật dễ tiễn Phật khó?”

“Yên tâm đi, tiểu gia tao tuyệt đối sẽ khiến mày phải khóc lóc xin tha để được ra ngoài, tuyệt đối sẽ không để người khác tiễn mày đi ra ngoài, việc này mày yên tâm đi.”

Cục Dị Năng là trụ sở riêng do vị lão nhân kia chỉ huy, đừng nói là Tề gia, cho dù là Mạc Tử Đạo cũng không có quyền đòi người từ trong tay Cục Dị Năng.

Cho nên, năng lực của nhà họ Tề không làm được gì cả, càng không có cơ hội sử dụng, tuyệt đối có thể khiến tên kia chịu tội.

“Gọi điện thoại cho cha ta, nói rằng Mạc Tinh và một tên hỗn đản tên Diệp Lăng đang cấu kết với nhau ám hại ta!” Tề Phi cắn răng nghiến lợi nói với tên tay sai đứng đằng sau.

Tên tay sai kia gật đầu, nhưng Diệp Lăng lại gãi đầu một cái: “Như thế này đi, bắt toàn bộ những người đứng bên kia, nhớ kỹ, bắt toàn bộ, giam mỗi người vào một căn phòng độc lập.”

“Không cho phép nói chuyện với bọn họ, nhưng việc ăn uống vẫn phải đưa đến đúng giờ, đừng để Tề đại thiếu của chúng ta phải chịu đói.”

Nói xong, Diệp Lăng vung tay lên, nhìn chằm chằm vào đám người Cục Dị Năng đang xông lên, bắt tất cả mọi người lại.

Một đám cao thủ Hậu Thiên, cho dù là những Konoha kia cũng không phải là đối thủ của bọn họ, không đầy một phút đồng hồ, tất cả đã bi quật ngã xuống đất, sau đó bị bắt đưa đi ra ngoài.

Diệp Lăng nhìn về phía Hùng Tam nói: “Tam ca, bọn ta đi trước, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho Mạc Tinh.”

Hùng Tam tiễn hai người họ ra tới cửa, Diệp Lăng và Mạc Tinh lên xe sau đó nghênh ngang rời đi, nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng, Hùng Tam cảm thán không thôi.

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn a, người như Diệp Lăng nhất định là cường giả đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Cũng vào lúc đó, ở nhà cũ của nhà họ Tề, trong một tranh viên có diện tích mấy chục mẫu, cha của Tề Phi vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, thì tiếng chuông điện thoại dồn dập đã khiến ông ta hoảng sợ tỉnh dậy.

Cha của Tề Phi tên là Tề Quốc Khánh, là một kẻ rất quê mùa, nhưng lại vô cùng nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.

Nhưng Tề Quốc Khánh sợ nhất là nhận điện thoại vào buổi tối, buổi tối chỉ cần có điện thoại đến, thì tuyệt đối có việc lớn xảy ra, nếu không sẽ không có ai gọi điện thoại vào buổi tối cả.

Vợ của Tề Quốc Khánh đang nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm thì thào: “Hơn nửa đêm rồi, là ai gọi tới vậy.”

Tề Quốc Khánh nhận điện thoại, mấy giây sau lập tức ngẩn người, sau đó hét lớn: “Cái gì? Kẻ nào to gan dám ám hại con trai của Tề Quốc Khánh tôi!”

“Được được được, bây giờ tôi sẽ lập tức đến ngay.” Nói xong, Tề Quốc Khánh cúp điện thoại, gương mặt âm trầm.

Mà vợ của Tề Quốc Khánh đang nằm bên cạnh cũng vội vàng ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tiểu Phi đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Tiểu Phi đến Danh Vị Cư dùng cơm thì xảy ra xung đột với Mạc Tinh, kết quả bị một tên đi cùng với Mạc Tinh gọi người của Cục Dị Năng đến bắt.”

Tề Quốc Khánh hít sâu một hơi, ông ta biết chuyện này nhất định không đơn giản đến như vậy, vội vàng rời giường, hốt hoảng mặc quần áo vào, sau đó an ủi vợ vài câu rồi xoay người rời đi.

Xe chạy với tốc độ 60km/h, gương mặt Tề Quốc Khánh lạnh băng: “Đi, đi đến viện chính phủ số một.”

Chiếc xe màu đen vội vã chạy nhanh trên con đường, mười phút sau xuất hiện ở bên trong trụ sở của viện chính phủ số một thuộc về Mạc Tử Đạo, mà lúc này Mạc Tinh cũng vừa về tới.

Đông đông đông, Mạc Tinh mới vừa đổi dép liền nghe được có người gõ cửa, không nhịn được lầm bầm: “Đã muộn như vậy rồi ai còn đến nữa chứ, thật đáng ghét.”

“Nhanh đi mở cửa đi, nói nhảm nhiều như thế để làm gì.” Mạc Tử Đạo đang ngồi trên ghế sofa đọc báo quát.

Mạc Tinh bĩu môi, mặt không tình nguyện đi mở cửa, nhìn thấy người đang đứng trước cửa là Tề Quốc Khánh, cậu ta lập tức ngẩn người, sau đó xoay người về phòng.

Tề Quốc Khánh đi vào trong phòng, Mạc Tử Đạo nhìn thấy ông ta, liền đứng dậy cười nói: “Quốc Khánh, sao lại rảnh rỗi đến đây vậy, đã muộn như vậy rồi, ông tìm tôi có việc gì không?”

“Anh Mạc, thật đúng là tìm anh có chút việc, thằng nhóc nhà tôi vừa xảy ra một chút xong đột nhỏ với tiểu Tinh ở Danh Vị Cư, kết quả bị một người bạn của tiểu Tinh gọi người của Cục Dị Năng đến bắt đi.”

“Tôi muốn đến xem rốt cuộc là chuyện gì, thằng nhóc con này, tôi đã dặn nó khi ở bên ngoài phải đàng hoàng một chút, nhưng nó cứ không nghe lời.”

Tề Quốc Khánh nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Đạo, mà gương mặt Mạc Tử Đạo thì chứa đầy mê man.

“Có chuyện này sao? Tiểu Tinh! Tên khốn kiếp con mau tới đây cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại kéo cả người của Cục Dị Năng đến? Từ lúc nào mà con lại có bản lĩnh ấy hả?”

Mạc Tử Đạo cũng rất buồn bực, ông ta rát hiểu rõ con của mình a, nó nhiều nhất cũng chỉ dám ở trước mặt người bình thường diễu võ dương oai mà thôi, từ lúc nào có thể huy động người của Cục Dị Năng rồi.

Mạc Tinh tỏ ra vô tội: “Cha, không liên quan đến con, là Diệp Lăng gọi người của Cục Dị Năng tới, cha cũng biết cậu ta là sĩ quan cấp cao của Cục Dị Năng, lời của cậu ta là mệnh lệnh a.”

Diệp Lăng? Sĩ quan cấp cao?

Tề Quốc Khánh bỗng cảm thấy sự việc lần này không có đơn giản như vậy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói ra cho ta, nói thật, nếu không... Ta sẽ cắt đứt chân của con.” Mạc Tử Đạo cắn răng.

Mặt Mạc Tinh đen lại, ngồi xuống, kể lại đầu đuôi sự việc cho Mạc Tử Đạo nghe: “Chính là như vậy, con cam đoan tuyệt đối không có chút sai lầm.”

“Gian Tế? Hợp tác?” Tề Quốc Khánh đột nhiên cảm thấy có mùi vị của âm mưu.

Ông ta đã dùng mưu nhiều năm, tự nhiên hiểu lần này có người cố ý đặt bẫy con trai mình.

“Anh Mạc, cậu thanh niên tên Diệp Lăng kia có địa vị gì vậy? Là nhà họ Diệp ở Thủ Đô?” Tề Quốc Khánh không hiểu nói.

Có chỉ có nhà họ Diệp ở Thủ Đô mới dám hành xử quyết đoán đến như vậy đi? Nếu không chỉ là một mệnh lệnh của một con chó con mèo, Cục Dị Năng cũng sẽ không dám động đến người nhà họ Tề.

Mạc Tử Đạo lắc đầu, mà gương mặt của Mạc Tinh đang ngồi bên cạnh thì lại tỏ ra khó chịu: “Nhà họ Diệp gì chứ, bây giờ Diệp Vô Đạo của nhà họ Diệp một khi nghe thấy lời của cậu ta liền giống như nghe thấy thánh chỉ, một tên tay sai mà thôi.”

Ahhh, Tề Quốc Khánh hít vào một ngụm khí lạnh, Diệp Vô Đạo, đây chính là thái tử của nhà họ Diệp a, là một kẻ rất điên cuồng.

“Anh Mạc, cậu Diệp Lăng kia rốt cuộc là ai, có thể nói cho tôi biết không.” Tề Quốc Khánh quyết định, phải tìm hiểu ra lai lịch của Diệp Lăng trước, nếu không ông ta cũng không dám hành động bừa bãi.

Mạc Tử Đạo gật đầu nhìn Mạc Tinh một cái: “Tiểu Tinh , để Tiểu Tinh nói cho ông biết đi.”

Kết quả, Mạc Tinh nói một tràng, Tề Quốc Khánh lập tức ngẩn ra.

Tổng tài Hoa Mỹ là người phụ nữ của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn là sĩ quan cấp cao trẻ tuổi nhất của Cục Dị Năng, cục trưởng Cục Dị Năng, thái tử nhà họ Diệp, Mạc Tinh đều là sư đệ của cậu ta.

Chặt ngón tay của Khương Tiểu Bạch, có rất nhiều tài sản.

Cậu ta còn là Thần Thủ Hộ của Hoa Hạ do chính hai vị lão nhân chọn ra, Thánh Nữ Giáo Đình cũng bị cậu ta cướp về, hơn nữa còn tức giận đánh Giáo Hoàng.

Trời ơi, bọn họ đang đùa với ông ta hả?

Từ lúc nào mà Hoa Hạ lại có người lợi hại đến như vậy, sao Tề Quốc Khánh lại không hay biết vậy chứ.

“Tiểu Tinh, cháu đang đùa với chú hả?” Tề Quốc Khánh nuốt một ngụm nước miếng.

Hiện tại người trẻ tuổi đều mạnh như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment