Tề Quốc Khánh cảm thấy con ông ta đã gây ra họa lớn, chọc ai không chọc, lại chọc vào một tên sát tinh như vậy.
“Cháu nói này chú Tề, trừ phi chú tìm đến hai vị lão nhân kia, nếu không, ai cũng không dám thả Tề Phi ra đâu.”
Mạc Tinh nói xong sau, đắc ý rung chân, cậu ta nói đều là sự thật.
“Anh Mạc, anh xem chuyện này...” Tề Quốc Khánh có chút khổ sở nói.
Vốn dĩ ông ta còn muốn hưng sư vấn tội, nhưng xem tình hình này, vẫn nên quên đi thì hơn, phải đón con trai ra trước đã.
Mạc Tử Đạo cũng lắc đầu: “Quốc Khánh à, tôi thấy muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, hơn nữa ông cũng nghe Tiểu Tinh nói rồi đó, mặc dù tôi là bí thư, nhưng cũng chỉ quản lí bất động sản mà thôi.”
Thật ra Mạc Tử Đạo biết, nếu ông ta gọi điện thoại cho Diệp Lăng, Diệp Lăng nhất định sẽ nể mặt ông ta.
Quan trọng là ông ta không thể gọi cú điện thoại này, không nói đến việc khác, con trai ông và con trai tôi xung đột với nhau, còn muốn tôi giúp ông đưa con trai ông ra, nợ ân tình của người khác.
Trong thiên hạ làm gì có đạo lí này, dù sao ông ta cũng là cha, ông ta cũng biết bao che cho con của mình.
Hơn nữa, Diệp Lăng nể mặt ông ta, đó là vì nể mặt Mạc Tinh, nhưng để ông ta nợ Diệp Lăng một ân tình, ở trong chốn quan trường ai chẳng biết, ân tình là thứ không thể nợ, bởi vì nó vô giá a.
Tề Quốc Khánh biết nói việc này với Mạc Tử Đạo cũng vô dụng mà thôi, ông ta chỉ có thể đứng lên: “Nếu đã như vậy, tôi đây liền đi trước.”
“Được, yên tâm đi, Diệp Lăng là một người rất dễ nói chuyện, nhưng Quốc Khánh à, tôi nghĩ có hai câu tôi cần phải nói.”
“Chờ khi tiểu Phi được thả ra ngoài, ông hãy nói với tiểu Phi, có vài người không nên tiếp xúc, có thể làm ra việc ép mua ép bán này, những người đó cũng không phải là hạng người tốt gì.”
Hay cho một tên Mạc Tử Đạo, ông nói chuyện ép mua ép bán, thế sao ông không nói đến việc giết người kia?
Nhưng thấy tình huống như vậy, Tề Quốc Khánh vẫn gật đầu, xoay người rời khỏi nhà của Mạc Tử Đạo.
Mạc Tử Đạo quay đầu nhìn Mạc Tinh: “Con à, sau này an phận một chút, đừng có suốt ngày ở bên ngoài làm xằng làm bậy, nhưng việc hôm nay đúng là làm rất tốt.”
Nói xong Mạc Tử Đạo liền xoay người đi vào phòng, Mạc Tinh cũng ngẩn ra, nha, người cha nổi tiếng là nghiêm khắc của cậu ta hôm nay làm sao vậy, uống lộn thuốc?
Bên trong trang viên của Trầm Nguyệt Tâm, Diệp Lăng nằm trên ghế sofa, chân đặt lên bàn trà trước mặt, say sưa xem TV.
Trầm Nguyệt Tâm ở bên cạnh rúc vào người hắn, các cô gái khác có lẽ đều đã mệt nên đã đi ngủ, cũng có lẽ muốn cho hai người họ một không gian riêng.
“Chồng à, em phát hiện anh đúng là một ngôi sao chổi đó, sao mà đi đến đâu cũng có rắc rối xảy ra hết vậy, có phải trên người anh mang theo ánh sáng tiêu cực không.”
“Chẳng khác gì những nhân vật trong trò chơi kia cả, đi tới đâu cũng có quái vật công kích.”
Trầm Nguyệt Tâm nhẹ giọng nói, Diệp Lăng vừa kể cho cô nghe chuyện vừa rồi, khiến cô ta nhịn không được cảm thán.
“Cái gì vậy, sao anh có thể là sao chổi chứ, Mạc Tinh mới đúng là sao chổi.” Diệp Lăng cười hắc hắc, cho dù hắn là sao chổi, đó cũng bởi vì hắn quá đẹp trai, cho nên mới khiến người khác đố kị a.
Trầm Nguyệt Tâm gật đầu: “Nhưng mà chồng ơi, chuyện anh nói là thật sao? Cậu ta thật sự là La vương gì đó chuyển thế à?”
“Đúng vậy, em không biết đó thôi, trước kia đại danh của tên khốn đó rất nổi tiếng ở Tiên Giới, vận may tốt đến mức cả ông trời cũng đố kị, cho nên mới trừng phạt cậu ta thành thế này.”
Diệp Lăng cảm thán, vận may của tên khốn Phúc La Vương kia khiến cho tất cả mọi người ở Tiên Giới đều cảm thán, cậu ta cũng là một trong những chí bảo khiến mọi người đỏ mắt.
Chỉ là một tên còn chưa đến Thất Kiếp Tiên Đế, thế mà của cải còn nhiều hơn cả Diệp Lăng.
“Nhưng mà chồng, anh nói anh là Tiên Đế, chính là người mạnh nhất à?” Tính bát quái trong người Trầm Nguyệt Tâm liền nổi lên.
Diệp Lăng rất tự hào gật đầu: “Đó là dĩ nhiên, Cửu Kiếp Tiên Đế, cả Tiên Giới ai dám chống lại anh, vị tiên nữ nào nhìn thấy anh cũng phải sáng mắt lên.”
“Tiên Giới, Thiên Giới gì đó, chồng của em chính là chúa tể cao nhất, đương nhiên, vẫn có vài Lão Bất Tử rất mạnh.”
Người mà Diệp Lăng nói chính là mấy vị như Thanh Đế, những lão già đó không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, thực lực vô cùng khủng bố.
“Anh đó, sau này ít đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trong nhà có nhiều chị em như vậy, hơn nữa đến bây giờ anh vẫn không chịu giao nộp tiền của mình lên, thật không thành thật mà.”
Trầm Nguyệt Tâm cười khẽ, thật ra trong lòng các cô gái thì địa vị của Diệp Lăng là cao nhất, là một người đáng tin cậy, là ông trời của các cô, không thể xuất hiện bất cứ sơ xuất nào.
Còn về phần nói các cô cường thế, Diệp Lăng nhu nhược?
Đùa gì thế, đó chỉ là một phương thức tồn tại giữa bọn họ mà thôi, cũng giống như lần ở quán cà phê kia Diệp Lăng vì Ninh Ngọc San mà vỗ bàn bỏ đi, các cô gái đều vô cùng hoảng sợ.
“Yên tâm, anh biết các em đối xử với anh rất tốt, tối hôm nay bọn họ đã nhường anh cho em rồi, em nhất định phải quý trọng thời gian này đó, hắc hắc.”
Diệp Lăng nói xong, đôi tay đã bắt đầu không thành thật, Trầm Nguyệt Tâm bật cười, thân thể vặn vẹo.
Mà đúng vào lúc này, có người làm chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy vội vàng bưng mắt: “Tiểu thư, Diệp thiếu, có một vị khách tên là Tề Quốc Khánh nói muốn gặp Diệp thiếu.”
“Tề Quốc Khánh? Cái gì chim, tôi không biết ông ta.” Diệp Lăng mê man.
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu: “Bắt con trai người ta vào Cục Dị Năng rồi còn nói không biết người ta, cha của Tề Phi đó, hiện tại đang giữ chức tộc trưởng của nhà họ Tề, là một lão già xảo quyệt.”
“Đã hơn nửa đêm rồi ông ta còn tới đây làm gì, chẳng lẽ muốn anh thả Tề Phi ra?” Diệp Lăng thì thào.
“Nhưng sao ông ta lại biết chỗ này, chẳng lẽ có người mật báo cho ông ta? Là ai, là ai muốn mưu hại bản vương!” Diệp Lăng cắn răng, giả vờ phẫn nộ.
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu, tên đàn ông thích làm chuyện kì quái, cô ta bảo người làm đưa Tề Quốc Khánh tới.
“Được rồi, dù sao cũng phải thả, không bằng lát nữa nhân cơ hội này...”
“Nhân cơ hội này lừa ông ta ít tiền?”
Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm đồng thanh nói, sau đó cười lên ha hả, Diệp Lăng nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm nói: “Bảo bối, anh phát hiện bây giờ em càng ngày càng xảo trá đó nha.”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.” Trầm Nguyệt Tâm cảm thán.
Một phút sau, Tề Quốc Khánh đi đến, vươn tay về phía Diệp Lăng: “Diệp tiên sinh, tôi là cha của Tề Phi Tề Quốc Khánh, không biết con trai và cậu xảy ra xung đột, thật xấu hổ.”
Diệp Lăng cũng đưa tay ra, đưa tay không đánh kẻ tươi cười a.
“Trầm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Tề Quốc Khánh lại nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm, đưa tay ra cười nói.
Trầm Nguyệt Tâm và Tề Quốc Khánh đã sớm quen biết, tập đoàn Hoa Mỹ là trùm đứng đầu trong giới kinh doanh, sản nghiệp hầu như phân bố trên toàn thế giới, nhà họ Tề cũng là trùm tài phú, hai nhà cũng đã hợp tác không ít lần.
“Diệp tiên sinh, tôi cũng không dài dòng, không biết phải làm thế nào cậu mới thả con trai tôi ra, hiện tại mẹ của nó đang rất lo lắng, hy vọng cậu có thể hiểu cho.”
Tề Quốc Khánh đi thẳng vào vấn đề, cũng không có dùng tới bản tính cáo già như khi ở trên thương trường, ông ta biết rõ, ở dưới sức mạnh, tất cả các mánh khóe đều vô dụng.
Diệp Lăng gật đầu: “Tôi hiểu chuyện mà Tề tiên sinh nói, dù sao người làm mẹ cũng đều không dễ dàng.”
“Nhưng mà Tề tiên sinh, ông muốn tôi thả một kẻ tình nghi, có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Hơn nữa kẻ tình nghi này còn xúc phạm đến tôi, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Diệp Lăng dựa lên ghế sofa, đốt một điếu thuốc, chậm cái nhả khói nói.