Lời của Diệp Lăng không nằm ngoài dự liệu của Tề Quốc Khánh, nếu như Diệp Lăng thẳng thắn đáp ứng, vậy mới khiến Tề Quốc Khánh hoài nghi có phải đang lừa gạt gì đó hay không.
Tề Quốc Khánh gật đầu: “Ừ, tôi biết con trai tôi đã tạo ra thương tổn rất lớn đến Diệp tiên sinh, hơn nữa lúc này đây tôi cũng chỉ mong có thể đưa con trai ra ngoài.”
“Còn những người khác, bọn họ không liến quan gì đến nhà họ Tề cả, còn về những phiền toái mà bọn họ đã mang đến cho Diệp tiên sinh, vẫn mong Diệp tiên có thể thứ tội.”
Nói xong, Tề Quốc Khánh lấy ra một tờ chi phiếu đặt lên bàn, Diệp Lăng liếc mắt nhìn, là 100 triệu.
Đúng là hào phóng a, không hổ là danh môn vọng tộc đã có truyền thừa trăm năm, 100 triệu mà như 100 tệ vậy, nói cầm thì cầm, không hề nhíu mày dù một cái.
Nhưng Diệp Lăng vẫn hít vào một hơi thuốc, nói: “Tề tiên sinh thật hào sảng, nhưng ông cảm thấy Diệp mỗ thiếu 100 triệu này sao?”
“Hay là nói người phụ nữ của tôi thiếu 100 triệu này? Tề tiên sinh, có một số việc phải chia theo người, nếu ông đưa 100 triệu này cho một tên ăn mày, hắn nhất định sẽ nguyện ý làm tất cả mọi việc cho ông.”
“Hơn nữa con người tôi rất thích kết giao bằng hữu, nhưng việc kết giao bằng hữu này còn phải xem thành ý của người đó nữa.”
Tề Quốc Khánh gật đầu: “Tôi hiểu.”
Có thể cùng Diệp Lăng kết bạn, ông ta tuyệt đối sẽ không trở mặt với Diệp Lăng, nhà họ Tề có thể đứng sừng sững lâu như vậy, ngay cả trong thời kỳ chiến tranh cũng đều bình yên vô sự, đó đều là dựa vào mạng lưới bạn bè.
Mà muốn duy trì tốt tình bạn này, trước tiên đó chính là không được đắc tội với nguời khác, nhất là loại người giống như Diệp Lăng.
“Diệp tiên sinh nhìn xem thử đã hài lòng chưa.” Tề Quốc Khánh lại lấy ra tiếp một tấm chi phiếu đặt lên bàn.
Trầm Nguyệt Tâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn,100 triệu này đối với cô ta mà nói, thật sự không đáng giá nhắc tới, số tiền mỗi ngày công ty Hoa Mỹ kiếm được còn nhiều hơn tấm chi phiếu kia nhiều lắm.
Tài sản 100 triệu đối với người bình thường mà nói là không cách nào tưởng tượng được, cũng chỉ có những người trong xã hội thượng lưu kia mới không để số tiền này trong lòng.
“Bạn bè bình thường..., con người tôi thường không đối xử quá tốt đối với một người bạn bình thường.” Diệp Lăng làm bộ nhìn TV, dường như không quan tâm.
Tề Quốc Khánh cũng không gấp, đối với ông ta mà nói, lúc này đây không chỉ là cứu con trai, mà là còn mua thêm một người bạn.
“Vậy thế này thì sao?” Lần này Tề Quốc Khánh trực tiếp viết ra ba tấm chi phiếu 100 triệu, đã gần 500 triệu, nếu đổi lại là một người bình thường, khẳng định đã muốn phát điên rồi.
Diệp Lăng nở nụ cười: “Không tệ không tệ, tôi đã nhận định người bạn là Tề tiên sinh đây rồi, nhưng việc hôm nay Tề Phi xung đột với tôi...”
Lời nói còn chưa dứt, Diệp Lăng đã cười hắc hắc, Tề Quốc Khánh thầm mắng tiểu hồ ly tham lam, vậy không no chết hắn luôn đi, mẹ nó chẳng lẽ 500 triệu này của ông ta là lấy ra để lót đường hả?
“Diệp tiên sinh thật thẳng thắn.” Tề Quốc Khánh gật đầu, vẫn cười tươi như cũ, cầm bút lên viết một hàng chữ số lên tấm chi phiếu, sau đó đặt lên bàn.
500 triệu, khoảng chừng 500 triệu, tổng cộng một tỷ là một con số thiên văn trong mắt người bình thường, nhưng đối với nhà họ Tề mà nói, căn bản không thể tới mức thương cân động cốt.
Cũng chỉ là một tỷ, dùng sản nghiệp của gia tộc không đến một tháng đã có thể kiếm về, mà một tỷ này lại có thể mua một ân tình lớn của Diệp Lăng.
“Tề tiên sinh thật sảng khoái, nếu đã như vậy xin mời ông mau đến Cục Dị Năng đón con trai về, nếu không chị dâu sẽ phải lo lắng nữa.”
Diệp Lăng đứng lên bắt tay với Tề Quốc Khánh, sau đó lại nói: “Chúng ta đều là bạn bè...sau này có việc gì nhất định phải nói cho tôi biết a, nếu không tôi sẽ lo lắng đấy.”
“Đó là đương nhiên, sau này cũng mong Diệp tiên sinh có thể chiếu cố, chỉ là hôm nay đã quá trễ, tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi xin đi trước, ngày khác chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện với nhau.”
Tề Quốc Khánh nói xong, Diệp Lăng tiễn ông ta ra khỏi trang viên, nhìn theo bóng chiếc ô tô, Diệp Lăng cười nhạt, lão gia hỏa này đúng là có tiền, chỉ vì cứu con trai mà liền bỏ ra một tỷ.
“Biết vậy đã đòi ông ta thêm nhiều một chút.” Diệp Lăng lẩm bẩm.
“Lòng tham không đáy, nếu ông ta đi tìm chú Mạc Tử Đạo, muốn ông ấy nhờ anh, anh thả hay là không thả?” Giọng của Trầm Nguyệt Tâm đột nhiên vang lên phía sau Diệp Lăng.
Diệp Lăng gật đầu: “Em nói cũng rất có lí, nếu ông ta đi tìm chú Tử Đạo, như vậy anh nhất định phải nể mặt ông ấy.”
“Đến lúc đó đừng nói một tỷ, ngay cả một cộng lông cũng đều không có, hắc hắc quên đi, mặc kệ ông ta, đi, chúng ta trở về phòng làm chuyện vui vẻ nào.”
Diệp Lăng nói, sau đó bế Trầm Nguyệt Tâm lên, hưng phấn chạy về phòng, tiếng cười của Trầm Nguyệt Tâm như tiếng chuông, nhẹ nhàng lại êm tai.
Mà trên một con đường vắng vẻ không người, Tề Quốc Khánh đang ngồi trên xe, sắc mặt âm trầm.
“Đúng là lòng tham không đáy, nhưng mà loại người như vậy cũng rất tốt, thích tiền chính là một nhược điểm trí mạng, sau này có lẽ sẽ còn có rất nhiều chỗ tốt.”
Tề Quốc Khánh nghĩ đến Diệp Lăng, lắc đầu cười nhạt, xe nhanh chóng đi đến cửa lớn của Cục Dị Năng.
Cục Dị Năng là một sự tồn tại độc lập, có địa điểm làm việc, phòng thẩm vấn, nhà tù riêng, là một đơn vị độc lập.
“Chờ đó, tên hỗn đản này, khiến ông đây mất đi một tỷ chỉ trong một đêm, chờ đến khi mày ra ông đây nhất định sẽ đánh gãy chân mày!” Tề Quốc Khánh hung ác nói.
Mà tài xế lái xe cũng vội vàng nói: “Ông chủ, việc này cũng không thể trách cậu chủ, cậu ấy cũng là người bị hại, ông bớt tức giận, nổi giận hại thân thể đó.”
Mà lúc này, trong một phòng giam độc lập của Cục Dị Năng, Tề Phi đang tức giận ngồi trên ghế.
Một người trong Cục Dị Năng đi tới, mở cửa phòng đạm mạc nói: “Được rồi Tề Phi, cậu có thể đi rồi.”
Tề Phi cười lạnh: “Đi? Hiện tại mới muốn mời tôi ra ngoài, có phải đã quá muộn rồi không? Tôi cho anh biết, tiểu gia tôi chính là Phật!”
“Ngôi miếu nhỏ này của các người không chứa nổi tiểu gia tôi, tôi muốn để anh mời đến thì dễ tiễn đi mới khó, kêu tên Diệp Lăng kia đến cho tôi!”
“Không nhận lỗi với tôi, thì hãy chờ nhà họ Tề tôi thu thập hắn đi, tôi cho anh biết, chuyện này chưa xong đâu! Ai tới cũng không được, Tề Phi tôi không phải là người dễ trêu chọc!”
Tề Phi rống to, đôi mắt đỏ lừ, người của Cục Dị Năng kia lập tức ngẩn ra, tên này ăn trúng thuốc nổ à?
“Đi hay không tùy cậu, ngu xuẩn.” Người của Cục Dị Năng rời đi, chỉ để lại Tề Phi đang ngồi ngẩn người.
Tề Phi nhìn nhân viên của Cục Dị Năng rời đi, lập tức chửi ầm lên: “Cái thứ gì vậy! Các người có thái độ gì vậy hả, muốn mời tôi đi mà dùng thái độ như vậy à?”
“Bảo lãnh đạo của các người tới đây! Bảo tên Diệp Lăng đến đây nhận lỗi với tôi, nếu không tiểu gia tôi sẽ không để yên cho hắn đâu!”
Lúc này Tề Phi đang ở trong đó nổi điên, mà ở bên ngoài Cục Dị Năng, trong lòng Tề Quốc Khánh đang như có lửa đốt, đúng lúc này có một người từ cửa lớn đi ra, Tề Quốc Khánh vội vàng xuống xe.
“Vị đồng chí này, không biết khi nào Tề Phi mới có thể ra ngoài?” Tề Quốc Khánh có chút buồn bực.
Chẳng lẽ Diệp Lăng lừa ông ta?
Không thể nào a, ông ta đã bỏ ra một cái giá rất lớn a, tròn một tỷ a, hơn nữa Trầm Nguyệt Tâm còn đứng bên cạnh, bọn họ không phải là loại người vì một tỷ mà đi lừa người khác a.
“Ông là người nhà của Tề Phi? Cậu ta đúng là tên ngốc mà! Bảo cậu ta đi cậu ta không đi, còn luôn đòi sĩ quan cấp cao của chúng tôi đến xin lỗi cậu ta.”
“Tôi cho ông biết, nếu trong vòng mười phút cậu ta còn không ra thì hãy đợi đến ngày mai luôn đi.”
Nghe vậy, mặt Tề Quốc Khánh lập tức tái mét, mẹ nó, đợi nửa ngày trời, cứ tưởng người ta không thả người, hóa ra là do thằng khốn không chịu mở mắt của nhà ông ta không muốn ra?