Trong ngục giam độc lập của Cục Dị Năng, Tề Phi còn nằm ở trên mặt ghế, vểnh chân bắt chéo chờ Diệp Lăng đến cầu xin gã.
"Hừ, tên khốn, đắc tội Tề Phi taoo, taoo muốn khiến mày tại Đông Hải nửa bước khó đi!"
"Taoo cũng đã nói rồi, tao chính là mời thần dễ tiễn thần khó, hôm nay tao phải cho mày mất hết mặt mũi!"
Tề Phi đang rất là thoải mái, đột nhiên tiếng bước chân lại vang lên, hắn không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười cười.
"Tao nói rồi, để cho tên Diệp Lăng đến nói lời xin lỗi với tao, trừ hắn ra, ai cũng không được!"
"Tao nói cho bọn mày biết, Tề Phi tao không phải dễ trêu đâu, ai cũng dám bắt, bắt cả Tề Phi tao, lại cho tao tội danh, bọn mày đúng là ăn hết tim gấu gan báo rồi!"
"Biết rõ Tề gia tao sao? Ai dám đắc tội! Thế mà bọn mày cũng dám bắt tao, tao không để yên cho bọn mày đâu."
Tề Phi từ từ nhắm hai mắt quát, đang đắc ý thì bỗng nhiên phần đầu bị đánh một cái, đau đến mức gã phải nhe răng nhếch miệng.
"Ai! Thằng khốn nào dám đánh tao, chán sống rồi à!" Tề Phi trực tiếp nhảy khỏi ghế.
Hắn lấy hai tay che đầu, chửi ầm lên, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ người tới, sắc mặt liền cứng đờ.
“Là thằng khốn này đánh mày đây!" Người tới chính là Tề Quốc Khánh, nghe được Tề Phi mắng như vậy, ông ta thậm chí đã có lòng giết Tề Phi.
Gì đây, lão tử cầm 1 tỷ chuộc mày ra, thế mà mày còn ở đây giả bộ đại gia, thực sự cho rằng chính mình có thể coi thường tất cả.
"Cha! Có phải là Diệp Lăng kia muốn nói xin lỗi?" Tề Phi còn băn khoăn việc này, vội hỏi.
Nếu gã không nói lời này, lửa giận của Tề Quốc Khánh còn không cao như vậy, nghe được Tề Phi nói như vậy, Tề Quốc Khánh trực tiếp cởi giày ra đập mạnh vào đầu Tề Phi.
"Thằng khốn nhà mày, ông đây vì cứu mày ra đã phải bỏ 1 tỷ, mày còn ở đây giả bộ đại gia với tao à!"
"Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi ư...! Mày muốn chết thì đừng liên lụy đến Tề gia!"
"Ai mày cũng dám trêu chọc, còn dám làm ăn với người của Đảo quốc, mày không muốn sống nữa à!"
"Còn xen vào việc của người khác, tao thấy trong đầu mày toàn là nước rồi, tao cho mày biết, nếu không phải mày là con của tao, hôm nay tao nhất nhất định phải làm thịt mày."
Tề Quốc Khánh vừa điên cuồng ẩu đả con ruột của mình, vừa điên cuồng hét lên, tất cả phẫn nộ trong lòng bừng lên.
Tại Mạc gia đã bị Mạc Tinh cho đùa cợt một phen, lại bị Mạc Tử Đạo giáo dục một trận, đến nhà Diệp Lăng còn bị tống tiền mất 1 tỷ, nhưng lại muốn giả vờ giả vịt.
Bao nhiêu năm nay chưa lần nào bị mất mặt như vậy, trong lòng Tề Quốc Khánh sao có thể không phẫn nộ, thằng nhóc, tới bây giờ mày còn ở chỗ này giả bộ nữa à.
"Đừng đánh nữa cha, cha!" Tề Phi cũng liên tục ôm đầu quát.
Đám người Cục Dị Năng ở một bên xem choáng váng, đây có đúng là hai cha con, mà không phải là kẻ thù?
"Mày muốn ở đây đón năm mới thì ở, lão tử đi đây, mày không muốn đi thì cứ ở, đừng nói lão tử không cứu mày!"
Dứt lời, Tề Quốc Khánh nổi giận đùng đùng rời khỏi, để lại Tề Phi trợn mắt há hốc mồm, mà nhân viên Cục Dị Năng bên cạnh không nhịn được nói: "Có đi hay không? Không đi thì tiến vào."
"Đi! Sao tao lại không đi, mày lớn tiếng như vậy làm gì, tao cho mày biết, tao có trí nhớ rất tốt đấy, đừng để tao tìm được cơ hội, nếu không mày sẽ không yên đâu. . ."
Tề Phi còn chưa nói hết, giọng nói Tề Quốc Khánh lại vang lên: "Tề Phi! Mày muốn chết à...!"
CHÍU...U...U!, Tề Phi trực tiếp chạy như bay ra ngoài, đến bên ngoài xe, Tề Phi cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Cha, người thật sự cho Diệp Lăng 1 tỷ?"
"Nói nhảm! Người ta là tướng quân, vợ là tổng tài Tập đoàn Hoa Mỹ, cục trưởng Cục Dị Năng cũng là anh em của hắn, trong Kinh Thành Tứ Thiếu thì một người bị hắn chặt đầu ngón tay, một tên bị hắn đánh thiếu chút nữa không thể tự sinh hoạt, hai tên là người hầu của hắn."
"Mày cảm thấy tao bỏ ra 1 tỷ là nhiều? Tao cho mày biết, nếu dám gây ra chuyện lớn như vậy lần nữa thì cẩn thận lớp da của mày!"
Tề Quốc Khánh hung ác nói, một bên Tề Phi lập tức im lặng rồi, bà mẹ nó, Diệp Lăng có bối cảnh lớn như vậy, thế nhưng thành phố Đông Hải này ai mà hắn không biết a....
"Cha, vậy bọn họ thì sao? Ngày mai thả bọn hắn?" Tề Phi lại hỏi, trong đó còn có chó săn của gã và một đám người Đảo quốc.
Tề Quốc Khánh cắn răng: "Tao cho mày biết thằng ranh con, đám người kia không có chút quan hệ với Tề gia chúng ta, mày về nhà bế quan cho tao đi!"
"Còn có, những người kia chết hay sống, là ra hay ở cũng đều không liên quan đến mày, nếu mày dám làm loạn, tao trực tiếp làm thịt mày!"
Chiếc xe màu đen chạy băng băng trong đêm tối tạo ra một tàn ảnh, trên xe Tề Phi cảm giác cả người cũng không tốt rồi.
Chà mẹ nó, vận khí của mình cũng quá không tốt rồi, tùy tiện đắc tội một người cũng không nổi. Đây có phải là đang đóng phim hay không, hơn nữa còn là thể loại huyền huyễn hay sao?
Thời gian chậm rãi qua, một tháng lặng yên rồi biến mất, trong một tháng này Diệp Lăng rất rảnh rỗi, vui chơi giải trí với mấy bà vợ và Alice.
Alice đã kháng nghị với Diệp Lăng nhiều lần, mức độ dinh dưỡng trong người cô cũng đã vượt chỉ tiêu rồi, hơn nữa Alice cũng chỉ mới mang thai ba tháng.
"Mẹ, người cũng đừng nhớ thương nữa, đợi đến lúc bệnh viện làm kiểm tra xong, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ đầu tiên."
Diệp Lăng khoát tay áo nói với Vương Thục Phân bên cạnh, ba tháng qua Alice vẫn luôn không kiểm tra, lần này Diệp Lăng lại để cho Mạc Tinh tìm bệnh viện để làm một lần kiểm tra toàn diện.
Vương Thục Phân nhẹ gật đầu: "Đúng rồi con à, là nam hay nữ thì lúc này đã có thể thấy được rồi, lại để cho Tiểu Tinh nhờ người kiểm tra cho."
Diệp Lăng lập tức choáng váng: "Mẹ, hiện tại là thời đại nào rồi, là trai hay gái còn không phải cháu mẹ hay sao?"
"Con nói cái gì đó, ý của mẹ là biết được cháu trai hay cháu gái để làm quần áo, làm chăn cho nó a...." Vương Thục Phân đánh cho Diệp Lăng một cái.
Diệp Lăng thầmthở dài: "Yên tâm đi mẹ, đợi đến lúc sinh rồi làm tiếp cũng không muộn, hiện tại cũng có bán mà, đến lúc đó trực tiếp mua là được."
"Nói cái gì vậy, mẹ nói cho con biết..., đồ bán trên đường đều không tốt, không thể tốt bằng đồ chúng ta tự làm."
Vương Thục Phân lại nhịn không được nói một câu, Diệp Lăng vội vàng lôi kéo Alice chạy ra ngoài, chờ đến khi lên xe, Diệp Lăng mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Ai, thật sự là buồn cười, em nói xem sao mẹ mở miệng ra là nhắc đến chuyện con cháu, anh cũng rất trọng yếu đó a, vì cái gì không hỏi anh chứ."
Diệp Lăng lắc đầu, một bên Alice cười khẽ, một cô gái lớn lên ở phương Tây như cô cũng hiểu được dụng tâm lương khổ của Vương Thục Phân, Diệp Lăng tự nhiên cũng biết.
Nhưng Diệp Lăng lại càu nhàu chuyện này, tất nhiên đó chỉ là lời nói đùa.
Bệnh viện Kim An là một bệnh viện tư nổi tiếng ở cả Đông Hải, tay nghê của bác sĩ ở đây cùng với máy móc thiết bị đều đạt mức độ hàng đầu thế giới.
Đương nhiên, chi phí ở bệnh viện này cũng rất cai, mục tiêu của bọn họ chính là đám người có khả năng chi trả, người bình thường không thể nào chịu nổi giá cả kinh khủng này.
Mạc Tinh và Diệp Lăng, Alice đi trong bệnh viện như tại hoa viên: "Tôi nói với anh, bệnh viện này là do gia đình bạn thân của tôi mở đó, y thuật tuyệt đối nổi tiếng, yên tâm đi."
Ngoài phòng kiểm tra, Diệp Lăng và Mạc Tinh ngồi trên ghế tại hành lang, Diệp Lăng chép miệng: "Cậu nói xem sao còn không ra, đợi nửa giờ rồi."
"Anh gấp cái gì, đây không phải là cần kiểm tra cẩn thận sao, Diệp Lăng này, sao trên mặt anh lại toát mồ hôi?" Mạc Tinh hỏi.
Diệp Lăng trợn mắt nhìn Mạc Tinh: "Nhìn cái gì, đây không phải là khẩn trương à!"