Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng cảm thấy khẩn trương như hiện giờ, sống qua hai kiếp, lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác hồi hộp đến mức này.
Ở bên trong phòng khám là nữ nhân và con của hắn, hắn tự nhiên sẽ lo lắng. Liệu có vấn đề gì hay không? Có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không? Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu Diệp Lăng. Thấy Diệp Lăng hồi hộp lo lắng đến như vậy, Mạc Tinh đứng một bên cười tủm tỉm.
Lúc này, có hai người đi đến bên Mạc Tinh gọi: "Tinh ca."
Mạc Tinh đứng lên, chỉ một người thanh niên tuấn tú nói: "Bệnh viện này là do nhà tên nhóc này mở. Cậu ta tên là Vương Siêu, một người rất được, khôn khéo lại rất có nghĩa khí."
"Xin chào Diệp thiếu". Vương Siêu liền đưa tay ra cười cười nói.
Diệp Lăng đưa tay ra bắt tay Vương Siêu, nói: "Không cần khách khí, cứ gọi Diệp Lăng đi!"
"Được, vậy em gọi anh là Lăng ca đi, em thấy Lăng ca có chút khẩn trương phải không? Anh cứ yên tâm, bệnh viện nhà em là bệnh viện cao cấp nhất thành phố, mà chị dâu cũng là hồng phúc tề thiên, nhất định không có chuyện gì đâu."
Vương Siêu cũng rất biết nói chuyện, Diệp Lăng nghe cũng gật nhẹ đầu, tuy nhiên trong lòng vẫn khẩn trương như trước. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác làm cha.
Đúng lúc này, cửa phòng khám mở ra, Alice đi ra, trên mặt cười vui vẻ, theo sau là một bác sĩ nữ, tuổi gần bốn mươi mặc áo khoác trắng.
"Vương tổng cũng ở đây à! Thai hoàn toàn bình thường, phát triển rất tốt. Ta cũng xin chúc mừng, vợ tiên sinh đây mang thai song sinh."
Nữ bác sĩ gỡ khẩu trang xuống cười nói. Diệp Lăng nghe vậy thì hai mắt mở lớn, khi mà hắn kích động đến muồn cười lớn thì bác sĩ lại nói thêm.
"Đây còn là song sinh long phượng nha!" Lời vừa nói ra, Diệp Lăng kích động tột vô cùng, trong mắt lờ mờ có chút nước. Mạc Tinh nhìn thấy vậy thì cũng có cảm giác không nói nên lời.
"Ha ha! Lão bà ta vậy mà rất giỏi nha!" Diệp Lăng ôm Alice, mạnh mẽ hôn nàng một cái.
Alice cũng xúc động, nở nụ cười. Trong bụng cô là hai sinh mệnh nhỏ bé đang dần lớn lên, đây là món quà tuyệt vời nhất đối với cô. Mang thai lâu như vậy, cô cũng dần trở thành một nữ nhân thành thục.
"Mạc Tinh, Vương Siêu, đi thôi! Chúng ta về nhà uống rượu, ta lại gọi cho Tam ca làm một bàn đồ ăn, hôm nay chúng ta không say không về."
Diệp Lăng nói lớn, đồng thời cũng rút ra một phong bì thật dày nhét vào tay của bác sĩ. Bên trong là mười vạn đồng, là chút tâm ý của Diệp Lăng.
Nữ bác sĩ vội từ chối, nói đùa à, nhận tiền mừng kiểu này cũng không hiếm, chỉ là Vương tổng đang đứng ngay bên cạnh, bà sao dám cầm số tiền này chứ.
"Không có gì nhiều, chị cứ nhận đi!" Diệp Lăng nhét phong bì vào trong tay bác sĩ, Vương Siêu đứng bên cạnh cũng cười gật nhẹ đầu, ý bảo bà cứ nhận lấy đi.
Bên trong biệt thự, Diệp Lăng, Alice, Mạc Tinh và Vương Siêu vừa xuống xe đi vào trong nhà thì Vương Thục Phân lo lắng bước tới hỏi: "Thế nào? Không bị sao chứ?"
Diệp Lăng khộng nói gì, cười ngây ngô đi tới bên cạnh Vương Thục Phân, ôm bổng bà lên.
"Ha ha! Mẹ à, là song sinh long phượng, song sinh long phượng đó". Diệp Lăng kích động nói lớn, một lúc sau mới buông Vương Thục Phân ra.
Vương Thục Phân ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra, mừng rõ nói: "Oa! Thật sự là chuyện tốt, giờ ta sẽ đi nấu cơm, cũng gọi mấy con bé kia về cùng ăn mừng."
"Còn có hai anh bạn này nữa, đều ở lại ăn cơm đi. À cũng gọi Lý Thiên Hạo đi, hôm nay nhà chúng ta có chuyện vui thế này, nhất định phải ăn mừng thật lớn."
Vương Thục Phân cũng xúc động lắm, là song sinh long phượng, đây chính là song hỷ lâm môn.
"Mẹ, không cần làm cơm! Mẹ nghỉ chút đi, con đã gọi cho Tam ca làm một bàn rồi, mẹ cứ an tâm chuẩn bị làm bà nội đi."
Diệp Lăng cao hứng nói. Vương Thục Phân gật nhẹ đầu, rồi chợt vỗ vỗ đầu nói: "Ai nha, mẹ thật là... Alice mau vào trong nghỉ ngơi, đừng để mình bị mệt, để nhỡ cháu nội của ta lại có chuyện gì thì làm sao bây giờ."
Alice gật đầu, giờ cô đã trở thành động vật quý hiếm cần được bảo hộ rồi, còn là động vật quý hiếm cấp thế giới nữa đó.
Gần trưa, chúng nữ đều trở về, nghe Diệp Lăng nói thì vô cùng cao hứng, đối với các cô thì đây cũng là một chuyện tốt.
Những chuyện rối rắm, lừa gạt lẫn nhau trong các phim truyền hình cung đấu cũng không hề phát sinh giữa các cô gái.
Gia tài có thể loại trừ trước tiên, những cô gái này ai cũng có gia tài bạc triệu, Diệp Lăng lại là người tu luyện, sau này sẽ thành tiên nhân, các cô cũng sẽ không vì chút tài sản phàm tục mà tranh giành.
Còn về phần tình cảm, đây cũng là một điểm hơn người của Diệp Lăng. Với các cô, bây giờ chỉ cần Diệp Lăng không hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài là tốt lắm rồi, còn tranh giành tình cảm với nhau làm gì.
Trong phòng Alice.
Các cô gái ríu ra ríu rít nói không ngừng, người thích con gái thì nói sau này nhất định sẽ mua quần áo, trang sức, mỹ phẩm cho nó, bảo đảm nó sẽ đẹp như công chúa.
Người thích bé trai thì nói rằng sẽ làm cho nó đẹp trai như vương tử, mê đảo hết các bé gái.
Alice vui vẻ cười nói với các cô gái, giờ phúc này cô thật sự cảm nhận được sự hâm mộ và vui mừng của mọi người, do đó cô lại càng trân trọng hai đứa nhỏ trong bụng cô.
Một lát sau, Lý Thiên Hạo cũng chạy đến, sau khi xuống xe, nghe Diệp Lăng kể lại chuyện Alice có thai song sinh long phượng thì mắng.
"Tôi phục rồi! Anh được lắm, một pháo nổ hai lần! Không được, không được, chờ chị dâu sinh xong, Đạo gia đây sẽ lấy một đứa để kế thừa y bát"
Lý Thiên Hạo có ý nghĩ này cũng là đương nhiên, con của Diệp Lăng tự nhiên sẽ là một đứa bé có tư chất kinh người.
"Mẹ nó, cậu có thể hơn được tôi hay sao? Con của tôi, tôi tự nuôi dưỡng, môn phái của cậu có được bao nhiêu bản lĩnh chứ, từ bỏ cái ý tưởng đó đi."
Nghe Diệp Lăng khinh thường nói vậy, Lý Thiên Hạo đứng một bên cũng có chút khó chịu, sao lại vũ nhục hắn như vậy chứ. Nói hắn kém thì cũng không sao, nhưng mà nếu vũ nhục môn phái của hắn thì hắn khó mà nhịn được, nếu đây không phải Diệp Lăng mà là một người khác nói vậy thì đạo gia Lý Thiên Hạo sẽ liều mạng với kẻ đó.
Đến giờ cơm trưa, Hùng Tam cho người mang qua một bàn đồ ăn cùng ba bình rượu Một Ngụm Ưu Sầu tới. Đồ ăn rất phong phú, chay mặn đều nđủ, còn đặc biệt có thêm hai hộp "Phật Nhảy Tường" độc môn của nhà hàng.
Mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi ăn được vài đũa thì mọi người đều giơ ngón cái lên tán thưởng.
"Thật là ngon! Đây là lần đầu tiên mình ăn được đồ nướng ngon như vậy!" Lâm Vũ Tình không giữ được hình tượng thục nữ nữa, hai tay cầm lấy một phần thịt dê nướng, ăn như lang như hổ.
Mấy cô gái khác cũng đều ăn to uống lớn, đặt biệt là món "Phật Nhảy Tường", thiếu chút nữa làm cho mọi người ăn đến nuốt luôn cả lưỡi vào bụng.
Diệp Lăng, Mạc Tinh, Vương Siêu, Lý Thiên Hạo thì uống không ngừng, Vương Siêu thì còn đỡ, vì hắn theo Mạc Tinh lâu ngày cũng từng uống qua Một Ngụm Ưu Sầu. Mà Lý Thiên Hạo thì là lần đầu tiên uống, vừa uống vừa nói lớn: "Đạo gia ta sống nửa đời người, rượu uống qua cũng không ít, nhưng rượu này mới chân chính là rượu a."
"Hừ! Lời này mà cũng nói được, cậu mới sống được có hai mươi năm, đâu ra mà nửa đời người!" Diệp Lăng cũng ngà ngà say lớn tiếng nói lại.
Lý Thiên Hạo vỗ đầu: "Anh nói đúng, là tôi sai, tôi sai... được rồi, vậy để tôi tự phạt uống hết một bình rượu này!"
"Cút! Lấy đâu ra chuyện tốt như vậy cho cậu hả, rượu này người ta ủ đã ba mươi năm, là tô gọi người mang đến, lý nào để một mình cậu uống hết một bình."
Diệp Lăng cười mắng, mà Lý Thiên Hạo ở một bên không quan tâm, trong lúc mọi người không để ý hắn đã uống liền hai ly rượu.
Mọi người vui vẻ cười đùa, nói chuyện, không khí vui vẻ tràn ngập biệt thự.