Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 358 - Chương 358: Ài, Tính Tình Nóng Nảy Của Tôi

Chương 358: Ài, tính tình nóng nảy của tôi

Mọi người đều đang đắm chìm trong vui sướng, Diệp Lăng bắt đầu chuỗi ngày ở trong nhà, thỉnh thoảng trồng rau, dưỡng hoa, vô cùng thoải mái.

Bây giờ mỗi ngày Diệp Lăng đều sẽ cầm một cái giỏ đi đến chợ để mua thức ăn, có khi sẽ trốn trong công viên đánh cờ tướng, luyện Thái Cực với các ông cụ.

Đối với hắn mà nói, cuộc sống như thế này mới là thoải mái nhất, tôi luyện bản thân nhất, bởi vì là người mà, vẫn phải sinh hoạt.

Những thế ngoại cao nhân quanh năm ẩn cư ở bên trong phố xá sầm uất kia, không phải có một câu nói sao, gọi là Đại Ẩn Ẩn Hậu Thế, chỉ khi con người trải qua các hình thức sinh hoạt khác nhau, trái tim của họ mới có thể rèn luyện, càng thêm ổn định.

Một tháng này là đoạn thời gian mà Diệp Lăng thoải mái nhất từ trước đến giờ, không có trói buộc, không có nhiệm vụ, rất tự do.

Trong lúc này, Hàn Thanh Tâm và Ninh Ngọc San cũng đã mang thai, mà lúc này đây hai Minh chủ của Giới Tu Luyện cũng đã đến giúp Diệp Lăng giải quyết những vấn đề của các cô gái rồi.

Còn về việc bọn họ đã dùng thủ đoạn gì thì Diệp Lăng không biết, chỉ là ba ngày trước, cha vợ Ninh Quốc Cường của hắn nổi giận đùng đùng tìm đến trang viên, nói muốn thay con gái của mình xả một ngụm tức.

Kết quả không những uống tại chỗ rất nhiều rượu, mà còn thuận tay lấy đi hai vò rượu Một Ngụm Ưu Sầu mà Hùng Tam cho Diệp Lăng.

Lần này trong nhà đã có ba cô gái mang thai, những cô gái khác đều đỏ mắt ghen tỵ, suýt chút nữa ép khô thân thể bạc nhược của Diệp Lăng.

Nhưng chuyện này đối với Vương Thục Phân mà nói cũng là một chuyện vui lớn, việc này đại biểu cho việc nhà họ Diệp rốt cuộc cũng có thể khai chi tán diệp rồi.

“Diệp Lăng à, chọn thời gian tổ chức hôn lễ đi, cho các con bé ấy một danh phận.” Vương Thục Phân ngồi trên ghế sofa, nhìn Diệp Lăng ở phí đối diện nhẹ giọng nói.

Diệp Lăng lắc đầu: “Mẹ, con không có biện pháp cho bọn họ một hôn lễ long trọng, mẹ cũng biết, hoàn cảnh của chúng ta không giống người khác.”

“Mẹ biết a, thế nhưng dù sao con cũng phải cho người ta một hôn lễ, không cần biết như thế nào, người nhà của bọn họ cũng đã đồng ý, hơn nữa bọn họ đều là vợ của con.”

Vương Thục Phân gật đầu, tình huống của con trai bà ta không giống với người khác, ai lại có thể có nhiều vợ đến như vậy, hơn nữa còn đều là hợp pháp, thậm chí người nhà của các cô gái ấy cũng đã gật đầu đồng ý.

“Mẹ yên tâm đi, như thế này đi, chúng ta mời người nhà của bọn và và một số người thân thiết với nhà chúng ta tới, tổ chức một hôn lễ nhỏ là được.”

Diệp Lăng hạ quyết tâm, nhưng hôn lễ này cũng không thể làm quá lớn, dù sao loại chuyện này truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ nghe gì.

Vương Thục Phân gật đầu: “Vậy được, con sắp xếp chuyện bữa tiệc kia, mẹ gọi điện thoại thông báo cho người thân trong nhà, nhưng mẹ nghĩ cho dù chỉ mời những người thân thiết nhất, thì cũng khổng thể thiếu bàn rượu, dù sao bên nhà gái cũng có rất nhiều người.”

Diệp Lăng gật đầu, sau khi Vương Thục Phân đứng lên hắn mới giơ tay ra vươn người, ở trong nhà lâu như vậy cũng thật bức bối, tối hôm nay phải đi ra ngoài lêu lổng với Mạc Tinh mới được.

Lúc này Lưu Xảo gọi điện thoại đến, nói công ty có chút chuyện phải xử lý, nhưng cô lại có một người chị họ đến Đông Hải bàn công việc, cho nên muốn Diệp Lăng đi xuống đón giúp cô.

Diệp Lăng nhớ địa chỉ sau đó lái xe đi đến đó, một tiếng sau, bên trong khách sạn Kim Hoa .

Diệp Lăng nhìn bức ảnh của chị họ Lưu Xảo, sau đó tìm được cô ta ở khu nghỉ ngơi.

Chị họ của Lưu Xảo tên là Lý Lâm, là một biên tập viên của một câu lạc bộ biên tập, lần này câu lạc bộ biên tập bảo cô ta đến đây để biên tập một cuốn tự truyện cho một cầu thủ bóng đá.

“Là chị họ Lý Lâm sao? Tôi là Diệp Lăng, chồng của Xảo Nhi, chào chị.” Diệp Lăng tìm được Lý Lâm đang ngồi trong một góc.

Diện mạo của Lý Lâm rất bình thường, hơn nữa dáng người rất nhỏ gầy, đeo một cặp kính rất dày, nhưng nhìn qua rất nhã nhặn, khi cô ta nhìn thấy Diệp Lăng cũng vội vàng đứng lên.

“Xin chào, đã làm phiền cậu rồi, thật ra tôi cũng không muốn làm phiền mọi người như vậy, là Xảo Nhi nhất quyến muốn tôi đến thăm em ấy.” Lý Lâm đẩy gọng kính trên sống mũi cười nói.

Diệp Lăng vội vàng xua tay: “Lời này của chị họ cũng quá khách khí rồi, tới thành phố Đông Hải, sao có thể không trở về nhà một chuyến chứ.”

“Đúng rồi, cầu thủ bóng đá kia còn chưa đến sao?” Diệp Lăng hỏi.

Lý Lâm lắc đầu: “Chưa đến, hẹn gặp nhau lúc mười giờ, hiện tại đã gần mười một giờ, cũng không biết lúc nào mới đến.”

“Chậc chậc, thật kiêu căng a, đây chẳng phải là không giữ chữ tín rồi sao.” Diệp Lăng thì thào.

Lý Lâm vội vàng nhìn Diệp Lăng lắc đầu: “Đừng nói như vậy, để người ta biết được thì không ổn đâu, chúng ta chỉ là nhân viên, khổ cực kiếm chút ít tiền nuôi gia đình.”

“Người ta thì lại khác, một năm đá bóng liền có mấy triệu, chúng ta không chọc nổi.” Lý Lâm lắc đầu cười khổ.

Cô ta còn không biết bối cảnh của Diệp Lăng, Lưu Xảo cũng không nói cho cô ta biết, chỉ nói họ làm ở trong một công ty không nhỏ.

Huống chi loại chuyện này Lý Lâm cũng đã thấy nhiều rồi, bọn họ đều là những người không phú thì quý, sao cô ta dám đắc tội bọn họ chứ, nếu đắc tội bọn họ thì công việc này cũng khó giữ được a.

Diệp Lăng gật đầu, nếu Lý Lâm đã không quan tâm, vậy hắn sẽ cùng cô ta đợi thêm một lát nữa vậy.

Ba phút sau, một thanh niên đeo kính mát đi về phía bọn họ, gương mặt kiêu ngạo, cả người mặc toàn đồ hiệu.

“Xin chào, tôi là Phạm Chí.” Người thanh niên ngồi xuống, nhìn Lý Lâm và Diệp Lăng đang ngồi ở phía đối diện.

Lý Lâm vội vàng đứng dậy cười nói: “Xin chào Phạm tiên sinh, tôi là người của câu lạc bộ biên tập Mỗ Mỗ, đến đây để thương lượng với ngài về vấn đề tự truyện của ngài.”

“Chậc chậc, sao câu lạc bộ biên tập của các người lại không có quy củ như vậy chứ, không phải tôi đã nói tôi thích yên tĩnh sao, sao lại có người khác ở chỗ này.”

Phạm Chí nhìn Diệp Lăng khinh bỉ nói, Lý Lâm vội vàng giải thích nói Diệp Lăng là em trai của cô ta, nói Phạm Chí không nên hiểu lầm.

“Được rồi được rồi, tôi nói cho cô biết, yêu cầu của tôi chỉ có vài điều thôi, đầu tiên, khi viết về tuổi thơ của tôi hãy viết thảm một chút, như vậy mới có thể giành được sự đồng tình.”

“Hơn nữa những nỗ lực ở thời thiếu niên phải viết cho đặc sắc một chút, những nỗ lực trong những năm ở đội bóng, cô cũng cần phải viết nhấn mạnh chút.”

“Còn về phần tiền nhuận bút, ngoại trừ số tiền đã bàn bạc với lãnh đạo của cô, tôi sẽ đưa cô thêm năm vạn tiền lì xì, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chất lượng phải tốt.”

Phạm Chí đẩy kính râm lạnh nhạt nói, mà Diệp Lăng đang ngồi ở một bên lại nhìn không nổi nữa, mẹ nó, kiêu ngạo thế cơ à?

“Được, tôi nhất định sẽ ghi nhớ những yêu cầu của Phạm tiên sinh, không biết còn có yêu cầu nào khác nữa không ạ?” Sau khi Lý Lâm cầm lấy một cuốn vở ghi lại những yêu cầu mà Phạm Chí nói xong, hỏi tiếp.

Phạm Chí suy nghĩ một lát sau đó lắc đầu: “Tạm thời không còn nữa, nhưng không có nghĩa là sau này không còn, sau này nếu có tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

“Đúng rồi, điện thoại của cô phải mở liên tục trong 24 tiếng, nếu tôi không tìm được cô, tôi sẽ khiếu nại lên lãnh đạo của cô.”

“Còn nữa, mỗi khi viết xong bản thảo đều phải gửi cho tôi xem, tôi muốn xem, không được thì phải sửa, nghe chưa?”

Phạm Chí nhịn không được nói, rồi sau đó khoát tay: “Ai nha nhiều quá cô nghe cũng không hiểu, dù sao tất cả phải nghe theo sự chỉ đạo của tôi, biết không?”

Sắc mặt Lý Lâm lập tức trở nên khó coi, tên Phạm Chí này cũng quá không tôn trọng cô ta rồi, cô ta là cái gì, là con chó muốn thì gọi đến không muốn thì đuổi đi à?

Diệp Lăng cũng bực mình, ai, tính khí nóng nảy của mình đã một tháng không có phát nổ rồi a, sao mình lại nhìn không quen đến vậy nhỉ.

“Chậc chậc, khuôn mặt không to, nhưng tính khí lại không nhỏ a, cậu cho cô ấy bao nhiêu tiền chứ? Sao cô ấy phải nghe theo cậu hết chứ?” Diệp Lăng cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt Phạm Chí lập tức âm trầm xuống, mà Lý Lâm ngồi ở bên cạnh lập tức kêu lên không tốt, có chuyện xấu rồi.

Bình Luận (0)
Comment