Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 359 - Chương 359: Bị Dọa Hỏng Rồi

Chương 359: Bị dọa hỏng rồi

Tên Phạm Chí này tuy không phải là tuyển thủ quốc gia. Nhưng cũng là cầu thủ nổi danh, đã từng tham gia đội tuyển quốc gia.

Người như vậy đều rất kiêu ngạo, dù sao tuổi cũng còn trẻ, hơn nữa cũng có rất nhiều tiền, cho nên tính khí của bọn họ đều rất không tốt.

“Chậc chậc, tiểu tử, khi nói chuyện phải chú ý một chút, có vài lời có thể nói, nhưng có vài lời không thể nói a.” Tròng mắt Phạm Chí như mắt diều hâu, lóe lên tinh quang.

Lý Lâm vội vàng cười làm lành: “Phạm tiên sinh, đừng nóng giận, em trai tôi không hiểu chuyện, cậu đừng nên chấp nhặt với nó làm gì.”

“Chấp nhặt? Một thằng nhóc nghèo kiết xác, một kẻ chưa tiếp xúc với xã hội, sao tôi lại phải chấp nhặt với cậu ta.”

“Ngược lại là cô đó, nếu không viết xong tự truyện của tôi theo đúng thời hạn, thì coi chừng không giữ được công việc này của cô đó.” Phạm Chí nhàn nhạt nói, ngôn ngữ lành lạnh.

Diệp Lăng lập tức vui vẻ, chậc chậc, lại lại có nhiều kẻ giả vờ lợi hại đến như vậy nhỉ, bọn họ thật sự cho rằng mình là một nhân vật công chúng liền có thể lấy quan niệm của mình đi chi phối người khác?

“Phạm Chí đúng không? Tôi cho anh biết, đá bóng tốt, điều kiện trước tiên là phải làm người cho tốt đã, đừng không hiểu nhân tính đến như vậy, nếu không con đường của anh không đi được lâu đâu.”

Diệp Lăng đứng dậy khẽ cười nói, vì tên này mà nổi giận thật sự không đáng, cũng chỉ là một cầu thủ nho nhỏ mà thôi.

Phạm Chí cũng vỗ bàn lên: “Tiểu tử! Tôi thấy cậu đang cố ý bới móc tôi đúng không? Lý Lâm đúng không? Tôi cho cô biết, tôi sẽ lập tức tố cáo cô với lãnh đạo của cô!”

“Còn nữa, tiểu tử, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là hối hận, thế giới trong mắt cậu không phải là hiện thực đâu!” Phạm Chí cười nhạt, mà Lý Lâm ở một bên lập tức luống cuống.

Cô ta rất vất vả mới kiếm được công việc này, nếu như Phạm Chí thật sự khiếu nại lên lãnh đạo, vậy thì xong rồi, bát cơm này sợ sẽ khó giữ được a.

Cô ta cũng biết, Phạm Chí nổi danh là kẻ hư hỏng trong giới, quanh năm trà trộn vào hộp đêm, xưng huynh gọi đệ với một số kẻ có tính cách u ám.

“Chậc chậc, đúng là châu chấu nhảy mũi, hù dọa cắt cỏ, nhưng anh nói rất đúng, thế giới trong mắt của anh không phải là hiện thực, cho nên anh cũng không phải là Thần của thế giới này.”

Diệp Lăng cười, gọi một cú điện thoại cho Mạc Tinh, hắn biết câu lạc bộ mà Phạm Chí đang tham gia là của một người bạn của Mạc Tinh, muốn thu thập một cầu thủ trong câu lạc bộ là một việc rất dễ dàng.

Sau khi điện thoại được nhận, Diệp Lăng nói tóm tắt lại những việc đã xảy ra, sau khi Mạc Tinh cúp điện thoại, Diệp Lăng cười cười.

“Đi thôi Lâm tỷ, chúng ta về nhà trước.” Diệp Lăng gọi Lý Lâm đi, nhưng Lý Lâm nào dám a, cô ta đâu biết liệu Diệp Lăng có phải là đang phô trương thanh thế không chứ.

“Này Diệp Lăng, công việc của chị đó, không phải là trò đùa đâu.” Lý Lâm bất đắc dĩ nói, nhưng trong lòng đã có chút không hài lòng với Diệp Lăng.

Nếu không phải vì Diệp Lăng thì công việc của cô ta sao có thể xuất hiện nguy cơ như vậy chứ, nhưng Diệp Lăng lại là em rể của mình, cô ta có thể làm gì được chứ.

“Yên tâm đi Lâm tỷ, tin tưởng tôi, công việc của chị sẽ bình yên vô sự, mà tên Phạm Chí này, tôi nghĩ cuốn tự truyện của anh ta cũng đã không thể xuất bản nữa, cho nên có ngồi bàn bạc tiếp cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”

Diệp Lăng thản nhiên nói, dường như đang nói một sự thật, mà Phạm Chí đang ngồi ở một bên thì lại phá lên cười.

“Ai nha, đã thấy qua rất nhiều tên ngốc, nhưng hôm nay lại gặp được một tên đặc biệt ngốc, cậu nghĩ cậu là ai? Phạm Chí tôi có thể xuất bản cuốn tự truyện này hay không, cậu không có tư cách quản.”

“Tin tôi đi, cậu tuyệt đối sẽ phải hối hận vì hành động của ngày hôm nay của mình, Ok?”

Phạm Chí nói xong, điện thoại của hắn ta đột nhiên vang lên, Phạm Chí thờ ơ nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó lập tức giật mình, là ông chủ của hắn ta.

Ông chủ kia là một người rất lợi hại, là một nhân vật hết sức khủng bố ở thành phố Đông Hải, nhưng sao ông ta lạ gọi cho hắn ta chứ.

Mặc dù hắn ta cũng rất nổi tiếng ở đây, nhưng so với ông ta thì lại khác nhau một trời một vực a, căn bản không có cách nào đánh đồng.

“Này, xin chào Vương Tổng.” Phạm Chí bình ổn lại tâm trạng sau đó khẽ cười nói.

Mà đầu bên kia điện thoại đã gào lên: “Mẹ nó Phạm Chí, cậu đang tìm chết a, ngay cả chị của Diệp thiếu cũng dám đắc tội, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không!”

“Còn muốn xuất bản tự truyện? Mẹ nó cậu ngay cả tiểu học cũng còn chưa tốt nghiệp mà muốn xuất bản thứ tự truyện gì? Để người ta viết cậu làm như thế nào để lăn lộn trong xã hội, làm thế nào để hút đá à?”

“Tôi cho cậu biết, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, nếu như Diệp thiếu không tha thứ cho cậu, mẹ nó tôi sẽ đóng băng tất cả hoạt động của cậu vĩnh viễn, cậu không tin thì cứ thử xem!”

“Hơn nữa tôi cho cậu biết, toàn bộ Hoa Hạ, tuyệt đối không có một đội bóng nào dám nhận cậu, mẹ nó tôi cũng phục rồi, cậu là tên khốn kiếp, gây họa thì gây họa, nhưng đừng làm liên lụy đến câu lạc bộ.”

Tút, điện thoại cắt đứt, mặt Phạm Chí cũng tái đi, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên đầu chảy xuống, trong mắt xuất hiện hoảng sợ.

“Diệp... Diệp thiếu, tôi sai rồi, xin cậu đại lượng tha thứ cho tôi.” Hai chân Phạm Chí mềm nhũn, suýt chút quỵ ở trên đất.

Đừng thấy những cầu thủ bóng đá như hắn ta ở bên ngoài rất phong vân, nhưng nếu ông chủ muốn chỉnh hắn ta, thì cũng giống như thu thập một con gà vậy, không có một chút áp lực.

Không nói khác, chỉ cần đóng băng hoạt động vài năm, vẫn cho họ tiền nhưng lại không cho họ ra sân đấu, thời gian mấy năm đã đủ khiến họ mờ nhạt trong mắt công chúng, đến khi đó, tùy tiện tìm một người nào đó đều có thể xử được bọn họ.

Cho nên Phạm Chí rất sợ, hơn nữa còn có thể khiến ông chủ không sợ trời không sợ đất của hắn ta biến thành bộ dạng này, xem ra hắn ta quả thật đã chọc đến đại thần rồi.

Diệp Lăng khoát tay: “Xảy ra chuyện gì? Đến sông Hoàng Hà cho nên tuyệt vọng rồi? Thấy quan tài cho nên rơi lệ?”

“Không phải anh muốn để tôi hối hận sao? Không sao, hôm nay vừa lúc tôi có thời gian, những người có năng lực của hai nhóm hắc bạch đều kêu đến đây đi, tôi thật muốn nhìn xem anh sẽ khiến tôi hối hận như thế nào.”

Diệp Lăng nói xong liền ngồi xuống ghế sofa, cười nhạt.

Mà Lý Lâm đang đứng ở một bên cũng trở nên choáng váng, cái gì vậy, em rể của cô ta thật sự đã mời một nhân vật lớn đến trấn áp Phạm Chí?

Quá không thực tế rồi...

Mà gương mặt của Phạm Chí ở đối diện thì đã tràn đầy thần sắc sợ hãi, suýt khóc, mẹ nó ai biết được hắn lại ở trước mặt mội đại nhân vật mà múa rìu qua mắt thợ chứ.

“Diệp thiếu! Van cầu ngài, hãy xem tôi như là một cái rắm mà thả đi, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa.”

Nói xong, mi mắt Phạm Chí liếc nhìn một cái về phía Lý Lâm, người phụ nữ còn đang đứng ngẩn người kia.

“Lâm tỷ! Lâm tỷ! Cho tôi một cơ hội, tôi sai rồi, tôi không phải người.” Phạm Chí vội vàng đi tới bên người Lý Lâm, đùng một cái tát tới tấp vào khuôn mặt của mình.

Lý Lâm lập tức kinh ngạc, khoát tay lia lịa: “Phạm tiên sinh, cậu đang làm gì vậy!”

“Được rồi! Tự truyện vẫn nên xuất bản, chị họ của tôi cũng sẽ viết tiếp, nhưng phải nhớ kỹ, đừng yêu cầu quá hà khắc, đều là người làm việc kiếm sống, rất không dễ dàng, đừng để những yêu cầu kia kia anh trở thành áp lực đè nát hạt thóc trên lưng người khác.”

“Đối nhân xử thế, nếu như không phải là tử địch thì hãy lưu lại cho người khác một con đường.”

Diệp Lăng xua tay, Phạm Chí ở phía đối diện liên tục gật đầu, suýt chút quỳ xuống trước Diệp Lăng, vội vàng xác nhận.

Lý Lâm đi cùng với Diệp Lăng ra ngoài, lúc ngồi lên chiếc xe BMW X6 mới tinh, gương mặt cô ta vẫn còn mê man, đây đúng thật là chồng của em họ mình?

Nhưng mà, em họ cũng không có nói với cô ta là chồng của em ấy lại lợi hại đến vậy a.

Bình Luận (0)
Comment